Đời sống

Hậm hực mẹ chồng ăn ở luộm thuộm, ngay sau đó cô phải khóc nấc khi đọc lá thư đẫm nước mắt của bà

Cô và anh quen nhau từ năm nhất Đại học. Cô học ngoại ngữ chính tại trung tâm mà anh làm thêm. Chiếc xe đạp của cô luôn được anh sắp xếp ngăn nắp, cẩn thận cho nên cô thấy mến anh lắm. Hai người luôn giữ liên lạc cho tới cuối năm Đại học thì anh ngỏ lời yêu cô.

8 thông điệp tình yêu từ những cặp đôi ‘gương vỡ lại lành’ sau ly hôn / Càng lấy chồng muộn con giáp nữ này càng hưởng được nhiều phúc đức, hôn nhân viên mãn, giàu có không ai sánh bằng

Anh kể cho cô nghe về gia đình mình. Bố ly hôn rồi bỏ 2 mẹ con đi biệt tích từ đó không về, mẹ một mình nuôi anh nên người. Ở cạnh cô, anh vẫn luôn kể về mẹ với bao sự biết ơn khiến cô có chút ghen tỵ. Nhưng nghĩ lại thì mẹ anh đã hi sinh cả cuộc đời nuôi nấng, dạy anh thành một người tử tế, cô tự dặn lòng phải yêu thương, tôn trọng mẹ anh.

Cưới nhau được thời gian thì anh đi làm xa, thi thoảng về thăm nhà. Cô lại có bầu bí trước khi cưới nên ở nhà với mẹ chồng. Và những tháng ngày “uất ức” cũng bắt đầu từ đây.

Cô nấu món gì mẹ chồng cũng không ưng cái bụng. Thậm chí cả việc phơi quần áo bà cũng để ý, rồi gấp áo cho chồng không phẳng là bà nói luôn:

- Con nên gọn gàng từ những việc nhỏ nhất đi, tuềnh toàng như thế rồi thành thói quen khó sửa.

Muốn rút gọn thời gian lau nhà nên cô không quét mà lấy chổi lau luôn. Mẹ chồng vừa vào đến cửa đã càm ràm:

- Đừng có lười quá, không quét rác đi chỉ lau không thế bằng hòa, nhà vẫn bẩn!

Những lúc như thế cô chỉ muốn gọi điện kể với chồng. Cô biết anh đi làm cả ngày mệt mỏi, nên thôi không muốn kêu ca sợ anh suy nghĩ. Nhưng cứ đụng làm gì là cô lại bị mẹ chồng soi xét khiến tâm trạng hết sức khó chịu, thậm chí ghét bà ra mặt.

Thế rồi giữa cô và mẹ chồng bỗng dưng có một khoảng cách vô hình nào đó mà không thân thiết được. Cô chỉ mong đến những ngày mẹ chồng đi vắng, dạo này cứ một tháng bà đi vài ngày rồi con trai lại đưa về. Cô có hỏi nhưng anh chỉ nói mẹ lên thành phố thăm người quen. Cô cũng chẳng quan tâm mấy vì những ngày đó cô thấy thật nhẹ nhõm và thoải mái.

Hễ về nhà, mẹ chồng lại bắt đầu khiến cô thấy ngột ngạt vì liên tục cáu gắt và soi xét con dâu. Bà là người nguyên tắc, sạch sẽ và quy củ, ai mà học theo ngay được cơ chứ, nhiều lúc cô hậm hực trong lòng như thế. Vậy mà dạo này trong phòng riêng của bà tóc rụng đầy mà cũng chẳng thèm vơ vào. Ngày nào cô cũng vào dọn thấy tóc rụng vương vãi ra sàn, cả trên giường hay thảm chùi chân, chỗ nào cũng có tóc của bà.

(Ảnh minh họa)

Một lần, không kiềm chế được cô đã lớn tiếng “chấn chỉnh” mẹ chồng:

- Mẹ bắt con phải sạch sẽ, ngăn nắp, vậy mẹ nhìn lại phòng của mình xem, chỗ nào cũng có tóc. Tóc của mẹ vương vãi khắp nhà, thậm chí dính cả vào nồi canh.

Mẹ chồng tái mặt, giận run người, bữa đó bà bỏ cơm tối. Lúc đầu cô thấy hả hê trong lòng với sự ích kỷ hẹp hòi của mình. Nhưng không hiểu sao cả tối đó lòng cô cứ ngổn ngang một nỗi niềm khó diễn tả về sự lặng im của mẹ chồng.

Sáng hôm sau, khi cô tỉnh giấc thì thấy nhà cửa sạch sẽ, quần áo đã phơi ngoài dây, bữa sáng đã dọn trên bàn và một bức thư được đặt cạnh mâm cơm.

- Mẹ xin lỗi thời gian qua đã quá cứng nhắc với con. Mẹ chỉ muốn hai con sống tốt sau khi mẹ không còn. Mẹ biết làm dâu, làm mẹ, làm vợ thật sự rất vất vả. Nhưng mẹ chỉ muốn con chững chạc và chín chắn hơn để lo toan cuộc sống gia đình và chăm sóc chồng con. Mẹ bị ung thư phải xạ trị nên tóc mới rụng nhiều như thế. Chồng con nó cũng biết chuyện này nhưng mẹ cản, sợ con đang bầu bí lại lo lắng. Nay mẹ đi Hà Nội xạ trị đợt tiếp, Tiến sẽ tranh thủ qua chăm mẹ, con ở nhà lo toan nhà cửa, chờ mẹ về nhé.

 

Đọc thư xong, cô chết lặng. Hóa ra sự nghiêm khắc của mẹ chồng bấy lâu nay đều xuất phát từ tình yêu thương, sự hi sinh, lo lắng của một người mẹ dành cho các con. Vậy mà cô đã ôm ấp sự bực tức khó chịu với mẹ bao ngày.

Bữa cơm hôm ấy mẹ nấu sẵn, cô thấy ăn sao vừa vặn quá, quần áo mẹ phơi sao nhanh khô quá, nhà cửa sạch sẽ quá. Từng góc nhà thân quen đều vọng lại lời dạy của mẹ chồng.

Những đợt hóa trị tiếp theo, mẹ chồng rụng tóc nhiều hơn. Cô rớt nước mắt khi dọn nhà thấy tóc mẹ rụng cả búi. Rồi đến một hôm, cô quét nhà chẳng còn thấy sợi tóc nào của mẹ rụng dưới sàn nữa. Mẹ chồng cô nằm đó, đầu đã trọc hết, mệt chẳng buồn ăn uống, nói chỉ thều thào vì đau đớn.

Cô chăm sóc mẹ chồng và quán xuyến việc nhà rất ngăn nắp gọn gàng, y như những lời dặn trước đây của bà. Những lúc mẹ chồng khỏe, cô thường ngồi tâm sự cùng bà. Đến lúc hiểu ra rồi thì thời gian bên nhau chỉ còn đếm bằng tháng, bằng ngày.

Có những sự nghiêm khắc, khi qua rồi mới thấy giá trị của nó. Cô hiểu, lá nào rồi cũng sẽ rụng về cội nhưng hơn bao giờ hết lúc này cô chỉ mong mẹ chồng mau khỏe. Để bà lại “ghét” con dâu, “càu nhàu” cô như ngày xưa…

 

1
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm