Cứ đứa nào phạm lỗi, ba đều kêu cả 5 chị em mình lại, bắt khoanh tay để nghe ba giảng dạy, chị em cùng phải rút kinh nghiệm. Ba luôn yêu thương, dạy dỗ cả 5 chị em mình lớn khôn. Mình không bao giờ ngờ được, mình là chị cả và cũng là đứa con riêng duy nhất của ba.
Phùng Thị Hồng Trang, cô gái 19 tuổi ở tỉnh Sóc Trăng, chia sẻ: “Hôm phát hiện ra sự thật mình là con riêng của ba, mình thật sự sốc. Mình đã khóc rất nhiều vì tủi thân. Một sự ích kỷ nào đó trỗi dậy, vì bỗng dưng mình lại không bằng các em, khi không phải con ruột của ba… Mình không muốn là con riêng của ba…”.
Mẹ mình chỉ vỗ về nhẹ nhàng: Mẹ xin lỗi vì mọi chuyện xảy ra lúc con còn quá nhỏ, nhưng con thấy đấy, con có thiệt thòi gì so với các em con đâu?
Người ôm mình vào lòng buổi tối hôm ấy lại là ba. Giọng ba trầm ấm bảo: “Con gái của ba lớn nhiều rồi, con cứ khóc nếu thấy mình muốn khóc. Ba vẫn là ba của con từ lúc con sinh ra cho tới bây giờ, và cả sau này vẫn thế. Nào, con gái ngoan của ba, con hãy khóc xong và lau nước mắt nhé. Ba mẹ vẫn luôn ở bên con, yêu thương chị em con suốt cuộc đời này”.
Những lời ba nói, vòng tay ấm của ba cho mình cảm giác thật hạnh phúc. Mình nghĩ mãi, sao mình khóc nhỉ? Mình có thiệt thòi gì đâu so với các em? Mình vẫn có ba mẹ yêu thương từ lúc nhỏ tới giờ, mình lẽ ra phải vui sướng nhiều hơn, vì mình được ba yêu thương như con ruột của ba chứ.
Mẹ mình kể: Đó là một thời sai lầm tuổi trẻ của mẹ. Khi biết có mình trong bụng mẹ, nhà nội và ba đẻ của mình không nhận mình làm con, làm cháu, vì nhà ngoại mình không môn đăng hộ đối với họ. Mẹ mình chấp nhận mọi đau khổ, nhục nhã ê chề ở quê với người phụ nữ không chồng mà chửa, để sinh mình ra.
Vì mặc cảm, nên mẹ chỉ biết ở trong góc nhà bà cô họ chăm con một mình, vì mẹ không muốn ông bà ngoại phiền lòng vì hàng xóm chê cười. Mẹ chỉ có một việc quan trọng nhất là chăm sóc mình lớn khôn. Năm mình được 1 tuổi, ông bà ngoại đón mẹ con mình về nhà chăm sóc để mẹ đi làm kiếm tiền nuôi mình.
Trong thời gian đi làm trở lại, mẹ gặp lại người bạn trai cũ học cùng thời phổ thông. Người ấy biết hoàn cảnh của mẹ, càng thương mẹ, càng đi lại bên nhà ông bà ngoại để chơi với mình, giúp đỡ mẹ con mình mọi việc trong nhà, dù mẹ vẫn ngại ngùng tránh xa.
Ngày nọ, người ấy nói: Chẳng lẽ em cứ để con bé lớn lên đi học bạn bè châm chọc là đứa không cha à?.
Mẹ mình đã suy nghĩ nhiều lắm rồi mới quyết định đến với ba. Ba mẹ đến với nhau chỉ có tấm giấy kết hôn và miếng đất nhỏ mà ông bà ngoại mình cho ở gần đó. Ông bà ngoại thương mình, sợ mình sẽ bị ba dượng ghét, nên không cho mình theo mẹ. Nhưng ba vẫn kiên quyết kêu mẹ mang theo con sống chung với ba mẹ để tiện chăm sóc, dậy dỗ mình.
Lúc còn nhỏ, mình hay ngỗ nghịch đánh nhau với các bạn cùng xóm, không ít lần mình bị mẹ lấy roi đánh, nhưng lần nào ba cũng đứng ra bảo vệ mình, không cho mẹ đánh. Ba nói, con còn nhỏ, em đừng bao giờ làm vậy, em phải nói và dạy cho con biết thế nào là sai, thế nào là đúng, chứ đừng dùng roi vọt mà dạy con.
Sau này, lần lượt 3 cô em gái và 1 em trai của mình ra đời, ba cũng thương hết cả năm đứa con như nhau, chưa bao giờ mình thấy ba đối xử khác với mình, nên mình không thể tin nổi, mình không phải con ruột của ba.
Mình chỉ muốn nói: Con cám ơn ba ngàn lần, vì đã yêu thương, chăm sóc mẹ và bảo vệ con từ khi còn nhỏ cho đến tận bây giờ. Dù con không phải là khúc ruột của ba, dù con có thêm 4 đứa em cùng mẹ khác cha nữa, nhưng con vẫn luôn hạnh phúc vì con có ba. Cả cuộc đời này, con hạnh phúc vì có mẹ. Nhưng có lẽ, hơn tất cả hạnh phúc là con được làm con của ba.
Theo Bảo Vy/Phu nữ Việt Nam
Mình không bao giờ ngờ được, mình là chị cả và cũng là đứa con riêng duy nhất của ba. (Ảnh minh hoạ)