Đời sống

Lắng nghe bình yên về

Cuộc sống của tôi căng thẳng như dây đàn, tâm hồn đầy ắp những suy nghĩ tiêu cực, tâm trạng mâu thuẫn, quay cuồng… Những lúc đó, tôi chỉ mong được giải thoát.

Vực chồng dậy sau thất bại / Tình yêu rồi sẽ bay đi

Bạn đã bao giờ thấy vui khi nghe tiếng chim hót chưa? Tôi không hỏi “dở hơi” đâu. Vì mấy mùa xuân trước, lũ chim cũng rần rần y vậy, nhưng tôi chả thích thú gì, thậm chí còn bực bội vì sự ồn ào, chộn rộn của chúng. Còn bây giờ thì khác. Tâm sự điều này với nhỏ em, nó nói: “Như vậy là chị đã lấy lại được cảm xúc tích cực rồi, vì chị chỉ có thể nghe và cảm nhận mọi thứ tốt đẹp xung quanh khi tâm chị tĩnh lặng, trí não không bị mong cầu”.

Nó còn nói: “Nghe là việc khó khăn nhất, chỉ có người nào biết yêu thương thì mới thực sự biết nghe. Chị thấy không, vẫn là chim hót, hoa nở thôi mà, có gì khác đâu, nhưng sẽ thú vị hơn rất nhiều khi người ta biết nghe”.

Ảnh minh họa.

Nó nhỏ hơn tôi những năm tuổi, công việc luôn cuốn nó đi với những thành công thì ít mà thất bại thì nhiều. Nào lo lắng cơm áo gạo tiền, nào trách nhiệm hai bên nội ngoại… nhưng chưa bao giờ tôi thấy nó khó chịu hay buồn bực. Ngược lại, nó hay dùng thời gian giữa lúc mệt mỏi để thong dong dạo chơi, chụp những bức ảnh đẹp, giúp đỡ bất cứ ai cần theo nhiều cách. Tôi thật cảm phục khi nó nhìn sự việc bằng cách lắng nghe bản thân, lắng nghe mọi người mà không hề đuổi theo một kết quả nào đó. Nó giải thích rằng sự hay ho nằm trong chính nội tâm của mình, chứ không phải người này người kia nói gì, đối xử với mình ra sao. Chị cứ ngắm nhìn xung quanh và bước đi thôi, vì chúng ta, ai cũng là hoa, mà hoa nào thì cũng đẹp, chỉ là mỗi người đẹp một kiểu…

Còn tôi? Người phụ nữ ngoài 40 tuổi với công việc bàn giấy đủ trang trải cuộc sống, luôn mang những bực tức, buồn rầu, khổ tâm trong lòng. Khi chứng kiến những người bạn cùng lứa giờ đã có trong tay ít nhất vài tỷ, có nhà có xe, mỗi năm du lịch vài lần… tôi chỉ thấy vui cho bạn, mà chưa một lần sân si, ganh tỵ. Nhưng sao nhỉ, hết lòng cho công việc, hết lòng với bạn bè, để rồi hằng đêm lại quay quắt với những lo lắng, dằn vặt: liệu sau này mình sẽ ra sao nếu không có chút của để dành khi đau ốm? Rồi cha mẹ già, em út khó khăn, mình có gì để giúp họ không?...

Chưa hết, tôi luôn thấy rùng mình khi nhớ lại không khí những buổi họp ở công ty. Những câu góp ý mang tính xây dựng thì ít, chỉ trích thì nhiều đã khiến tôi sụt ký thê thảm chỉ trong vài tuần. Bao nhiêu phiền muộn trút hết lên gia đình, cha mẹ. Cuộc sống của tôi căng thẳng như dây đàn, tâm hồn đầy ắp những suy nghĩ tiêu cực, tâm trạng mâu thuẫn, quay cuồng… Những lúc đó, tôi chỉ mong được giải thoát.

Đến một ngày, tôi nhìn nhỏ em của mình và cuộc sống thảnh thơi, bình an của nó rồi chợt tỉnh ngộ. Thôi mình là chị nhưng vẫn phải học em vậy. Có sao đâu!

Ngoài kia nắng rất vàng, hoa rất đẹp, và tiếng chim hót tưng bừng, nhiều điều hay ho như vậy sao mình lại bỏ lỡ? Từ trước mùa xuân, tôi nhất định không đặt ra những câu hỏi cho mình nữa, không đòi hỏi mọi người sao không hiểu lòng tốt của tôi. Một cuộc chuyển hóa, một cuộc cách mạng trọn vẹn ngập tràn trong tôi. Là sự thật chứ không hề giả dối. Chạy xe trên đường từ công ty về nhà, tiếng xe cộ rầm rập ồn ào, anh xe ôm bấm còi inh ỏi, tôi không còn thấy khó chịu nữa…

Hôm qua, trong cuộc họp, cô bạn đồng nghiệp vẫn cong môi phê bình, nhưng tôi lại thấy biểu cảm đó dễ thương lạ lùng. Tôi còn mua trái cây cho cả phòng cùng ăn xế, cô đồng nghiệp môi cong tỏ ra ngạc nhiên như thể không hiểu tôi đã… uống nhầm thuốc gì. Nhưng tôi chỉ nghĩ: “Mình đang mua niềm vui cho mình mà, cái giá đó quá rẻ”. Một sự thay đổi đáng kể đã xảy ra trong tôi mà không hề gắng sức. Thành công này chính là bình an.

Hôm nay, xách giỏ đi làm lại thấy vui. Niềm vui của mình, sức khỏe của mình, chả phải là món quà tặng quý giá nhất dành cho gia đình hay sao? Cần gì phải chờ đến mai kia mốt nọ…

Tối về tôi lại ngủ thật ngon. Sáng ra lại ngắm hoa nở, và dỏng tai nghe chim hót…

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm