Đời sống

Lặng người phát hiện con cô hàng xóm khiếm thị là nhờ chồng "làm phúc"

Thấy mẹ con cô hàng xóm khiếm thị lủi thủi một mình chăm nhau, tôi vẫn hay qua lại cho cháu bé chiếc kẹo, gói bánh. Nào ngờ.

Clip: “Phát sốt” với điệu nhảy “cực chất” của cậu bé 6 tuổi / Phạm phải 5 lỗi phong thủy này tiền tài tự "đội nón ra đi", làm mãi cũng không khấm khá

Tôi và chồng kết hôn cũng được 4 năm, có 2 cô công chúa sinh đôi vô cùng đáng yêu và kháu khỉnh. Cả tôi và chồng cùng làm trong nhà nước nên cũng không có nhu cầu sinh thêm. Chồng tôi rất yêu và chiều vợ con, cuối mỗi tuần anh đều dành thời gian để đưa cả nhà đi chơi. Cuộc sống chúng tôi cũng ít xảy ra cãi vã, mọi thứ cũng hết sức êm đềm. Người ngoài nhìn vào đều trầm trồ ngưỡng mộ mái ấm hạnh phúc của tôi.

Mới đây, khu nhà tôi có thêm hai mẹ con chị Mai chuyển tới. Chị Mai bị khiếm thị nên không làm được nhiều việc nặng. Thế nhưng chị lại có tài đàn hát bởi thế, chị mở một lớp dạy đàn ghita ngay tại nhà. Hàng xóm rồi nhiều người thương tình giới thiệu nên lớp học của chị ngày một đông.

Ảnh minh họaẢnh minh họa

Thu nhập cũng gọi là tạm ổn cho hai mẹ con. Thằng bé con chị năm nay được hơn 1 tuổi, trông khá sáng sủa và thông minh nhanh nhẹn. Thỉnh thoảng tôi đón các con đi học về qua, có chiếc kẹo, mẩu bánh tôi cũng cho thằng bé. Ai cũng đều quý và thương mẹ con chị Mai thế nên việc chồng tôi thỉnh thoảng cưng nựng thằng bé tôi cũng không thấy làm lạ lắm.

Hôm trước, tôi và chị bạn cùng ra ngoài buổi trưa để mua ít đồ chiều tiếp khách quan trọng. Tình cờ nhìn thấy chồng tôi bế thằng bé con chị Mai đi mua quần áo, đồ chơi. Anh cẩn thận i như chọn đồ cho 2 cô con gái của tôi vậy. Lạ là lúc này tự nhiên thấy thằng bé giống anh quá. Nếu không biết thì có lẽ ai cũng đoán hai người là bố con. Trong đầu tôi có phần hoài nghi nhưng vẫn cố nhịn đến tối về hỏi vui chồng.

"Dạo này buổi trưa tụi anh có hay ra ngoài trà đạo không, hôm nay nhỏ bạn em nói gặp một người rất giống anh bế một thằng bé đi mua sắm". Anh tỉnh bơ "Cơ quan chuẩn bị kế hoạch cho quý mới, bận tối mắt, tối mũi thời gian nào mà đi ra ngoài. Chắc bạn em nhìn nhầm thôi chứ anh đâu có rảnh thế". Trái tôi như có ai bóp nghẹt. Tôi liền đưa cho anh mấy bức ảnh tôi chụp vội được lúc trưa. Anh cầm lên, có phần bối rối nhưng vẫn nói đó chỉ là tình cờ. Bản thân tôi cũng rất muốn tin những điều anh nói là đúng nhưng có một thứ gì đó vẫn len lỏi. Tôi đành nghĩ ra một kế.

Hôm sau tôi dắt thằng bé con sang nhà chơi rồi nói với chồng. Anh có dám cùng em đi thử ADN của thằng bé không?. Cứ tưởng chồng lại cứng rắn như mấy lần trước, anh bất ngờ quỳ thụp xuống chân tôi cầu xin tha thứ.

Anh kể, anh và cô ấy tình cờ quen trong một quán cafe nhạc Trịnh, cô ấy được mời đánh đàn ở đó. Sau nhiều lần nói chuyện, cô ấy muốn xin anh một đứa con và hứa sẽ không đòi hỏi hay làm phiền. Trong rất nhiều người đàn ông đến đó, cô ấy chỉ tin tưởng và nhờ mỗi mình anh, anh cũng chỉ là thương hoàn cảnh cô ấy nên đồng tình giúp đỡ.

 

Nhưng nhìn thằng bé càng lớn càng kháu khỉnh giống anh nên anh không nỡ. Đành đón mẹ con cô ấy đến gần khu nhà mình ở để tiện qua lại. Sau này sẽ xin hợp đồng nhận con nuôi nhưng chưa kịp thực hiện thì tôi biết chuyện.

Ngẫm thấy những điều anh nói cũng đúng, hơn nữa suốt nửa năm qua, chị Mai cũng không có biểu hiện gì, thằng bé cũng ngoan ngoãn, chồng vẫn hết lòng với vợ con nên tôi thực sự rất khó xử. Tôi chẳng biết phải làm sao nữa, xin cho tôi lời khuyên với.

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm