Đời sống

Ly hôn xong chồng chuồn thẳng, tôi cười chua chát ngẫm sao con người lại có thể bạc đãi nhau đến vậy?

Tôi và Thắng đến với nhau là kết quả của một tình yêu tự nguyện. Hai đứa làm cùng công ty, được cái tôi lại khá xinh xắn nên ngay từ những ngày đầu đi làm đã được rất nhiều chàng trai để ý. Thậm chí, đến cả anh trưởng phòng đẹp trai, tài giỏi cũng nhiều lần có ý định với tôi.

5 chiêu cực "tinh vi" che giấu chuyện ngoại tình của đàn bà tinh quái, bảo sao chồng chẳng mảy may nghi ngờ / Giỗ đầu con trai, bố chồng tàn tật cho dâu 3 tỷ kèm lời đề nghị thật xót xa

Thế nhưng cuối cùng tôi lại chọn Thắng, một nhân viên bình thường với mức thu nhập bình thường. Mọi thứ đều tầm trung, chỉ có duy nhất là cái miệng dẻo quẹo khiến tôi chết đứ đừ.

Nhà anh ở Hà Nội, bố mẹ trước đây cũng chỉ là công nhân viên chức bình thường. Hiện tại cả nhà anh vẫn ở trong một căn nhà tập thể chật chội trên tầng 4.

Lúc biết 2 đứa yêu nhau, bố mẹ anh tỏ vẻ không ưng vì tôi là gái quê, gia đình không môn đăng hộ đối. Có lần, đến nhà anh chơi, tôi còn nghe được mẹ anh thủ thỉ với con trai: “Yêu chơi thì được chứ xác định lâu dài thì phải nghĩ lại. Con lấy một đứa con gái thành phố thì ít ra nhà bên đó có thể san sẻ gánh nặng nhà cửa. Chứ lấy gái quê thì biết đến bao giờ mới mua nổi cái nhà”.

Từ sau sự kiện đó, tôi cũng lăn tăn lắm. Nhưng trót yêu nhau lại thề non hẹn biển, nói bỏ mà có bỏ được đâu. Chúng tôi vẫn quyết định đến với nhau. Còn bố mẹ anh, thấy con cái quyết định vậy thì cũng tôn trọng.

Đám cưới diễn ra không lâu sau đó. Cưới xong, chúng tôi vẫn ở cùng bố mẹ và em gái chồng trong căn nhà tập thể. Tuy hơi chật nhưng đi làm cả ngày nên thành ra cũng chẳng mấy khi chạm mặt nhau. Ngày sinh con xong được 1 tháng thì tôi thấy bất tiện vô cùng. Sau đó, chúng tôi bàn nhau ra ngoài thuê trọ cho rộng rãi và bố mẹ cũng đồng ý.

(Ảnh minh họa)

Cũng từ đây, chồng tôi như thể chim sổ lồng. Anh bỏ mặc vợ con, đi sớm về khuya như thể trong nhà này, không còn ai có quyền quản thúc hay bắt anh phải làm cái này cái khác. Nhiều đêm tôi ôm con đỏ mắt chờ chồng mà khóc hết nước mắt. Có hôm không chịu được, tôi nói thì anh lè nhè chửi:

- Vì mẹ con cô mà tôi có nhà cửa đàng hoàng lại phải ra ở trọ. Đúng là một lũ ăn hại, biết thế này ngày xưa tôi không thèm lấy.

- Anh nói thế mà nghe được à? Nếu anh cảm thấy mẹ con tôi là cục nợ thì ly hôn đi, tôi cũng chán cái cảnh này lắm rồi.

- Cô không phải thách thằng này, cái loại nhà quê như cô thì giúp đỡ tôi được cái gì mà dọa. Nhà này vô phúc nên mới có đứa con dâu như cô đấy.

Lúc đó, tôi tức lắm, cả cuộc đời chưa bao giờ tôi bị xúc phạm như thế. Bố mẹ tôi nghèo thật đấy nhưng có bao giờ ăn cướp hay ngửa tay xin ai đồng nào mà lại chịu sự phỉ báng thế. Quá chán nản, tôi không còn cách nào khác đành viết đơn ly hôn.

 

Chúng tôi ra tòa khi con gái được hơn 5 tháng. Anh tuyệt tình với vợ là một lẽ nhưng cũng chẳng hề nhìn ngó gì đến con dù chỉ một lần. Cũng chẳng mảy may gọi là lưu luyến hay có tình cảm gì với đứa con gái ruột của anh.

Lúc ra về, anh ném về phía tôi chiếc vali: “Đây là 1 tỷ, số tiền này tôi phải dành dụm tích cóp mấy năm mới có được. Coi như đây là tiền chu cấp cho con, từ giờ trở đi, mẹ con cô đừng bao giờ làm phiền tôi nữa”.

À, hóa ra anh dùng số tiền này để đánh đổi trách nhiệm của một người cha. Tôi cười đầy chua chát, thế mà tôi đã sợ anh sẽ giành mất con của mình, đúng là lo xa quá. Tôi cười bảo: “Con này nghèo thật đấy, nhưng mấy đồng bạc này của anh chỉ là rẻ rách thôi. Người làm sao chiêm bao làm vậy, anh chẳng tử tế gì đâu nên tôi cầm tiền này cũng chỉ bẩn tay”.

Từ đó trở đi chúng tôi không gặp lại nhau nữa. Cho đến giờ, con đã 2 tuổi nhưng anh cũng chẳng một lần đến thăm. Chỉ có bố mẹ chồng thì thỉnh thoảng qua thăm cháu, chứ chồng thì tuyệt nhiên không.

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm