Hồi đi học, Thủy đã có kiểu cư xử giống như tiểu thư lá ngọc cành vàng, giọng lúc nào cũng điệu chảy nước. Ngay cả lúc mọi người cuống lên thì Thủy làm gì cũng đủng đỉnh.
Lúc chưa chơi với nhau, nhiều đứa trong nhóm ghét Thủy lắm vì "cảm thấy nó… điêu điêu kiểu gì í". Nhưng khi biết hoàn cảnh Thủy mồ côi từ nhỏ, sống cùng gia đình cô chú, cả nhóm đã mở lòng đón nhận Thủy. Nhóm 5 đứa bọn tôi thân thiết như hình với bóng nên mọi người trong lớp thường gọi là nhóm "ngũ cô nương".
Mấy năm đại học trôi vèo vèo. Dù mỗi đứa một tính cách nhưng cả bọn đã đi cùng nhau một chặng đường dài, đến giờ cũng đã gần ba mươi năm đồng hành cùng nhau.
Chuyện nhóm tan cũng liên quan đến Thủy, thành viên được kết nạp sau cùng. Tính Thủy lúc nào cũng đủng đỉnh nên thường xuyên thất hứa. Mấy chục năm chơi cùng nhau, có lẽ số lần Thủy đúng hẹn đếm trên đầu ngón tay.
Ngay cả những lúc có việc quan trọng nhất, thí dụ như phụ huynh của một bạn nào đó trong nhóm qua đời, hẹn giờ đến viếng cùng nhau, cô cũng chưa một lần đến đúng giờ. Những lần hẹn hò cà phê, ăn uống hoặc mừng sinh nhật ai đó, bốn đứa chúng tôi luôn phải "dài cổ" đợi Thủy.
Dù góp ý nhiều lần nhưng Thủy chưa bao giờ thay đổi được. Thậm chí có lần đi du lịch nước ngoài, vì đợi Thủy mà cả nhóm suýt nhỡ chuyến bay. Nhưng chưa bao giờ bọn tôi giận Thủy…
Vậy mà lần này, tính cách đó của Thủy đã khiến một thành viên trong nhóm nổi giận. Hôm đó, Sáng- một thành viên trong nhóm- tổ chức cưới cho con gái.
Từ cả tháng trước đó, cả bọn đã hẹn hò sẽ đi đưa dâu, cùng con gái Sáng về quê chồng ở Thái Bình. Trong nhóm, Thủy là đứa hứa chắc như đinh đóng cột là sẽ tham gia. Vậy mà đến hôm cưới, càng chờ Thủy càng… mất hút.
Cả bọn thay nhau gọi cho Thủy, chuông đổ nhưng không ai nghe máy. Lúc đầu còn tưởng Thủy đang đi đường, nhưng sau gọi không được ai nấy đều lo, lòng như lửa đốt vì sợ có chuyện gì bất ngờ xảy ra với Thủy. Gọi về nhà thì mẹ chồng Thủy nghe máy nói cô không có nhà, cũng không nói đi đâu.
Đến giờ xe khởi hành, cả nhóm lên đường mà lòng vẫn lo không biết Thủy thế nào. Cả ngày hôm đó Thủy chơi trò mất tích, cũng không hề gọi lại cho bọn tôi khi phải có đến hàng chục cuộc gọi nhỡ, tin nhắn từ nhóm. Tối đó về mệt nên cũng không ai hỏi han gì đến vụ Thủy bất ngờ… biến mất.
Sáng hôm sau, đang làm việc thì điện thoại của tôi bỗng báo có tin nhắn mới của Thủy "Ôi, mày ơi, tao quên mất hôm qua cưới con cái Sáng! Bây giờ phải làm sao?"… Đọc tin xong, tôi đơ người mất một lúc, chẳng có lý gì Thủy lại quên một việc quan trọng như thế được! Tuy nhiên, tôi vẫn nhắn cho Thủy: "Cậu cứ gọi điện nói chuyện với Sáng đi! Chắc nó sẽ thông cảm thôi!".
Nói với Thủy như vậy nhưng tôi đã thầm nghĩ, chuyện này Sáng sẽ khó lòng bỏ qua cho Thủy. Trong nhóm, Sáng vốn là đứa thẳng tính nhất, có gì không vừa lòng là nói ra ngay. Chuyện Thủy hay sai hẹn, thi thoảng hay luyên thuyên,… đã bị Sáng nhắc nhở nhiều lần.
Chỉ một lúc sau, Sáng đã gọi cho tôi, giọng rất bức xúc: "Mày biết hôm qua cái Thủy đi đâu không?", "Không, sao tao biết được!?", "Tao điên quá, nó gọi điện cho tao bảo hôm qua huyết áp của mẹ chồng nó tăng vọt, cả nhà cuống cuồng đưa vào bệnh viện nên không kịp nhắn cho tao!", "Ừ, thế à?" (tôi giấu biến chuyện, tôi đã gọi điện về nhà Thủy, chính mẹ chồng Thủy nghe điện và nói không biết con dâu đi đâu), "Tao điên nhất là không phải mẹ chồng nó đi cấp cứu!", "Hả, thế là sao?", "Còn sao nữa, tao vừa thấy bạn nó tag nó trên facebook, nó đi chụp ảnh ở Hòa Bình. Lần này thì mày đừng có can thiệp vào chuyện giữa tao và nó như mọi lần nữa nhé! Thà nó cứ nói thật, tao đã không cảm thấy giận thế này!"…
Tôi cứ nghĩ có thể thuyết phục được Sáng bỏ qua vụ này, nhưng dù tôi có nói gì, Sáng vẫn giữ quan điểm "Tao không muốn tiếp tục duy trì tình bạn với người dối trá!". Những lần cả nhóm rủ nhau hẹn hò, cô bạn đều từ chối. Thậm chí còn căng thẳng đến mức, Sáng tự động rời khỏi nhóm. Vậy là nhóm "ngũ cô nương" của chúng tôi đã tan rã sau bao năm gắn bó chỉ vì lời nói dối "quá đà" của Thủy…
Theo Hải Giang/Phụ nữ Việt Nam
Ảnh minh họa