Đời sống

Mẹ chồng cho 200 triệu mua nhà, tôi căm phẫn chê ít, nhưng sự thật phía sau khiến tôi khóc nức nở

DNVN - Tôi từng tự hỏi, liệu 200 triệu của mẹ chồng có đủ mua một căn hộ mấy tỷ đồng? Câu trả lời tôi đưa ra khi ấy là không, vì tôi nhìn vào mức cho của bà với ánh mắt chê bai và nỗi thất vọng.

Vì sao người xưa dặn không thắp hương buổi tối vào ngày mùng 1 và rằm? / Tại sao lại nói năm Ất Tỵ 2025 là năm hiếm gặp, trăm năm mới có một lần?

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Mẹ chồng tôi là người phụ nữ giàu nghị lực. Bà có ba người con trai, nhưng trong suốt bao năm qua, chẳng ai trong số họ chịu quay về quê. Tất cả đều lên thành phố lập nghiệp, để lại bà một mình với những ký ức cũ và nỗi niềm riêng. Mặc dù vậy, bà vẫn tôn trọng quyết định của các con và dành thời gian chăm sóc những người còn lại. Chúng tôi luôn cố gắng dành thời gian về thăm bà để bà đỡ cô đơn, nhưng tôi vẫn không khỏi cảm thấy tủi hổ.

Mẹ chồng tôi một mình nuôi dạy ba con trai khôn lớn, vất vả cả đời, từ việc lo từng bữa ăn đến chuyện học hành. Đặc biệt, khi mỗi người con thành đạt, bà lại sẵn sàng hỗ trợ, giúp đỡ cả tiền bạc. Các anh em chồng tôi lần lượt mua nhà, bà không tiếc gì mà cho mỗi người 500 triệu. Nhìn thấy vậy, tôi đã ấp ủ hy vọng khi đến lượt vợ chồng tôi, bà sẽ cũng rút hầu bao hào phóng như thế. Nhưng rồi, thực tế lại không như tôi mong đợi.

Vào tháng trước, khi vợ chồng tôi về quê, mẹ chồng đưa cho chúng tôi 200 triệu kèm theo lời nói: "Vợ chồng mày làm ăn khá giả hơn hai em, nên mẹ chỉ có thể cho bấy nhiêu. Lúc nào có, mẹ sẽ hỗ trợ thêm." Tôi chẳng thể nào giấu được sự hụt hẫng. Đối diện với số tiền ấy, căn hộ mấy tỷ của chúng tôi dường như xa vời và khó thực hiện. Tôi không nhịn được sự bực tức, đã để lộ vẻ mặt khó chịu suốt buổi hôm đó. Cảm giác như tôi đang bị bỏ rơi và mẹ chồng thiên vị các con trai khác.

Tối hôm đó, tôi giận dữ và chẳng thèm chào mẹ chồng một câu. Tôi lên xe trở về Hà Nội trong tức giận, để rồi một trận cãi vã không hồi kết giữa tôi và chồng. Anh trách tôi tham lam, không biết điều, còn tôi thì không thể hiểu vì sao mẹ chồng lại đối xử với tôi như vậy.

 

Những ngày sau, tôi suy nghĩ lại nhiều. Có phải mình đã quá xốc nổi? Liệu nếu tôi cư xử khéo léo hơn, bà có thể cho thêm chút ít không? Tôi không muốn sống mãi trong sự tức tối, và thế là, nhân một ngày nghỉ, tôi quyết định bất ngờ về thăm mẹ chồng.

Khi tôi về đến quê vào một buổi trưa oi ả, bà đón tôi nồng nhiệt. Nhưng điều tôi nhìn thấy trong nhà bếp khiến trái tim tôi quặn thắt. Mâm cơm của bà hôm ấy chỉ có vài miếng cà muối, một bát mắm tôm và hai miếng đậu phụ. Thấy tôi, bà vội vàng chạy đi chợ, xách theo một cân thịt bò. Cảnh tượng ấy như xé toạc tâm can tôi.

"Con ăn uống gì chưa, mẹ nấu cơm cho con nhé?" - Mẹ chồng tôi cười hiền từ, nhưng tôi lại không thể vui nổi. Nhìn mâm cơm đạm bạc, tôi không kìm nổi lòng hỏi bà: "Mẹ ăn uống thế này sao mà khỏe được?" Bà trả lời giản dị, nhưng lại khiến tôi nghẹn ngào: "Tao ăn vậy cũng sống khỏe cả mấy chục năm nay. Nuôi ba đứa con ăn học đâu phải dễ dàng. Giờ thì còn phải lo cho chúng mày nữa, có gì đâu mà ăn cho ngon."

Lúc ấy, tôi mới giật mình nhận ra. Những bữa ăn đầy đặn khi chúng tôi về thăm bà trước đó, bà luôn phải tốn kém cả triệu bạc, nhưng vẫn luôn giả vờ rằng mọi thứ đều rẻ. Bà không muốn chúng tôi lo lắng cho bà, mà vẫn âm thầm hy sinh vì gia đình.

Bữa ăn hôm đó, dù chỉ có vài món đơn sơ, nhưng tôi lại cảm thấy vô cùng ấm lòng. Tôi không thể nén nổi cảm xúc, và ngay lập tức vội vã ngăn mẹ chồng lại khi bà chuẩn bị làm thịt bò: "Thôi mẹ ạ, tối ăn cũng được, con đang thèm cà muối, mà mẹ muối cà ngon nhất rồi." Và thế là, chúng tôi ngồi cùng nhau, trong bữa cơm nghèo nàn nhưng tràn đầy tình cảm.

 

Sau khi trở lại Hà Nội, tôi đã quyết định một điều lớn lao: 200 triệu đó, tôi sẽ trả lại cho mẹ chồng, để bà có thể sống an nhàn tuổi già mà không phải lo lắng thêm gì. Chồng tôi bất ngờ hỏi lý do, nhưng tôi chỉ im lặng. Tôi biết rằng anh sẽ hiểu và cảm thấy vui mừng về quyết định này.

Nhìn lại mọi thứ, tôi không còn nhìn mẹ chồng chỉ qua con mắt của một người cầu viện nữa. Bà là một người phụ nữ mạnh mẽ, hi sinh tất cả cho gia đình, và tôi đã nhận ra rằng tình yêu không chỉ đến từ những món quà vật chất, mà từ những hành động yêu thương âm thầm, đầy hy sinh.

1
Như Ý (t/h)
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm