Đời sống

Mẹ chồng “lật kèo” phút chót: Tưởng tránh trách nhiệm, tôi bẽ bàng nhận ra sự thật đau lòng sau 3 tháng

DNVN - Những ngày cuối thai kỳ, khi mọi thứ tưởng chừng đã sẵn sàng, mẹ chồng tôi bất ngờ đưa ra một quyết định khiến tôi ngỡ ngàng: Bà bảo tôi nên về nhà mẹ đẻ để ở cữ thay vì về nhà chồng như dự tính. Với tôi lúc đó, đây chẳng khác gì một “pha lật kèo” điển hình, và tôi đã tức giận lẫn thất vọng vô cùng.

Mẹo kỳ diệu: Chỉ với một giọt, lớp cặn cứng đầu trong ấm có thể dễ dàng bong ra, khiến ấm đun nước trông như mới ngay lập tức! / Bí mật thú vị trong cuộc sống ít người biết: Cách nhận biết gà đẻ trứng màu gì chỉ bằng một bộ phận trên cơ thể

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Lời từ chối bất ngờ và những nghi kỵ dấy lên

Gia đình chồng tôi có hai anh em trai. Chồng tôi, Phong, là con cả nhưng kết hôn muộn hơn em trai. Dẫu vậy, từ ngày về làm dâu, tôi chưa từng gặp khó khăn gì đáng kể. Khi mang bầu, vợ chồng tôi thống nhất sẽ về nội ở cữ một tháng trước khi tôi trở lại nhà mẹ đẻ để tiện chăm sóc. Mọi kế hoạch đã được sắp xếp ổn thỏa, và tôi thầm cảm ơn chồng mình tâm lý.

Thế nhưng, chỉ vài tuần trước ngày sinh, mẹ chồng tôi bất ngờ bảo: “Hay con về ngoại đi cho thoải mái. Mẹ nghĩ ở cạnh mẹ ruột vẫn tốt hơn.”

Nghe bà nói, tôi không tin nổi vào tai mình. Bao kế hoạch đã chuẩn bị, vậy mà giờ phút cuối bà lại đổi ý. Tôi hoang mang, cố nài nỉ: “Mẹ ơi, ai cũng ở cữ nhà nội trước rồi mới về ngoại. Tự dưng con làm khác người, sợ hàng xóm dị nghị. Con cũng chưa từng phật ý mẹ chuyện gì mà. Mẹ cho con về đây ở cữ đi!”

Phong cũng lên tiếng thuyết phục: “Mẹ giúp tụi con một tháng thôi, để vợ con được gần gũi ông bà nội. Với lại, kiêng cữ cũng quan trọng, mẹ chăm giúp con chứ ai lại để vợ con vừa sinh đã về ngoại.”

Nhưng mẹ chồng tôi vẫn cương quyết từ chối, viện lý do sức khỏe không tốt, người lúc nào cũng đau nhức, đầu óc ong ong. Bà còn nhắc tới việc phải trông nom đứa cháu nội khác nên không kham nổi.

 

Những lời cay đắng và hiểu lầm chồng chất

Tôi trở về Hà Nội mà lòng đầy ấm ức. Tôi thậm chí kể chuyện này khắp nơi, từ bạn bè đến đồng nghiệp, không quên thêm thắt rằng mẹ chồng tôi trốn tránh trách nhiệm, tiếc tiền chăm cháu.

Ngày tôi sinh, tôi về ngoại. Cuộc sống bên nhà mẹ đẻ đúng là thoải mái, nhưng mỗi khi nghĩ lại chuyện cũ, tôi vẫn cảm thấy tức tối. Mẹ chồng xuống thăm được ba hôm, nhiệt tình thức đêm chăm cháu, nhưng tôi chẳng để tâm. Thậm chí khi bà về, tôi vẫn tiếp tục nói xấu bà với mọi người xung quanh.

Sự thật vỡ lẽ và cú sốc đau lòng

Mọi chuyện thay đổi khi con tôi được hơn ba tháng tuổi. Lần đầu đưa cháu về thăm nội, tôi sững sờ nhận ra mẹ chồng đã gầy rộc, mặt xanh xao. Phong lúc này mới thở dài kể: “Mẹ bị bệnh nặng, mãi giờ mới chịu đi khám. Bà giấu vì sợ tốn tiền, sợ làm phiền mọi người.”

Nghe đến đây, tôi lặng người. Chưa hết, mẹ chồng còn gọi tôi vào phòng riêng, đưa cho tôi một hộp nhỏ và nói: “Con sinh cháu vất vả rồi, đây là quà mẹ tặng con.”

Mở chiếc hộp, tôi thấy một chiếc nhẫn vàng 5 chỉ. Bà cười nhẹ, nói thêm: “Mẹ biết con thiệt thòi, không được mẹ chăm sóc như em dâu. Mẹ chẳng còn sức làm gì khác, chỉ có chút quà này để bù đắp.”

 

Tôi bật khóc nức nở, ôm lấy bà. Trong giây phút ấy, mọi lời đồn thổi, mọi sự nghi kỵ mà tôi từng nghĩ về bà bỗng chốc trở thành một nỗi ân hận khôn nguôi.

Bài học đắt giá về tình người

Hóa ra, mẹ chồng tôi không hề lười biếng hay trốn tránh trách nhiệm như tôi từng nghĩ. Bà chỉ giấu đi nỗi đau, nỗi lo lắng về sức khỏe của chính mình để không làm phiền con cháu. Tôi đã hiểu lầm bà, không chỉ trong hành động mà cả trong lòng tin dành cho bà.

Chặng đường làm mẹ đã cho tôi một bài học lớn: Đừng vội vàng phán xét người khác khi chưa biết hết sự thật. Tình yêu thương đôi khi không thể hiện qua lời nói hay hành động bề ngoài, mà nằm ở những gì thầm lặng nhất.

1
Trâm Anh (t/h)
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm