Đời sống

Mẹ chồng ngủ co ro ngoài hành lang đợi tôi sau ca sinh mổ: Câu chuyện về tình thương không biên giới

DNVN - Sau ca sinh mổ đầy căng thẳng, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt tôi khi tỉnh lại không phải là y tá hay bác sĩ, mà là mẹ chồng. Bà nằm co ro trên mảnh chiếu ngoài hành lang, chỉ đắp một chiếc chăn mỏng giữa cái lạnh của bệnh viện lúc sáng sớm. Nhìn bà, tôi không kìm được nước mắt.

Đầu tuần mất điện thoại, cuối tuần mất xe máy: Bí mật kinh hoàng của người chồng thất nghiệp nghiện game / Tại sao nửa đêm không được nhìn đồng hồ, uống nước? Bác sĩ hé lộ: Hoàn toàn có lý!

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Mẹ chồng tôi là người phụ nữ hiền lành, tần tảo và giàu lòng yêu thương. Nhưng trên hết, bà luôn coi tôi như con gái ruột. Từ ngày tôi mang thai, bà đã âm thầm làm mọi thứ để tôi được an tâm dưỡng thai. Những lần tôi đi khám thai, bà luôn khăng khăng đi cùng để nghe bác sĩ dặn dò, dù chồng tôi vẫn còn đó. Mỗi bữa ăn, bà đều chuẩn bị đủ dinh dưỡng, đổi món liên tục để tôi không chán. Có hôm, chỉ vì tôi buột miệng nói thèm một món ăn vặt, sáng sớm hôm sau, bà đã dậy từ lúc trời còn mờ sương để đi chợ mua bằng được.

Bà còn chuẩn bị cả nước ngâm chân, bảo tôi thư giãn để ngủ ngon hơn. Tôi nhớ như in lời bà nói mỗi khi ân cần nhìn tôi: "Bà chửa – cửa mả, con cứ nghỉ ngơi cho tốt. Mọi việc để mẹ lo, con chỉ cần sinh đứa cháu khỏe mạnh, bụ bẫm là mẹ vui rồi."

Sự tận tâm ấy khiến tôi không ít lần tự hỏi: Liệu có người mẹ chồng nào trên đời thương con dâu như bà không?

Ngày tôi nhập viện, mẹ chồng là người lo lắng nhất. Bà không rời mắt khỏi cửa phòng chờ sinh, cứ vài phút lại hỏi bác sĩ: "Con dâu tôi ổn không? Có gặp vấn đề gì không?". Đến khi bác sĩ thông báo tôi phải mổ vì thai to, bà lập tức hỏi, giọng đầy lo lắng: "Mổ thế này có nguy hiểm đến tính mạng con dâu tôi không?"

 

Khi chồng tôi được gọi vào ký giấy mổ, mẹ chồng vội rút từ túi ra một xấp tiền đã chuẩn bị sẵn, dúi vào tay anh: "Mẹ mang theo 20 triệu, cần gì thì lo cho vợ. Không được tiếc, con nghe chưa? Hết tiền mẹ lo tiếp!"

Những lời này, chồng tôi kể lại sau ca mổ, khiến tôi không khỏi nghẹn ngào. Tình thương của bà không chỉ là lời nói, mà là những hành động xuất phát từ tận đáy lòng.

Ca mổ diễn ra thuận lợi, tôi được đưa về phòng hồi sức. Đêm đó, mẹ chồng không chịu về nhà nghỉ ngơi, mặc dù chồng tôi đã khuyên hết lời. Bà chỉ nói: "Mẹ phải ở đây. Nhìn thấy con dâu mẹ bình an, mẹ mới yên tâm."

Và rồi sáng sớm hôm sau, tôi thấy bà nằm trên mảnh chiếu ngoài hành lang, dáng vẻ nhỏ bé, mệt mỏi nhưng ánh mắt lại ngập tràn tình yêu thương.

Hình ảnh ấy như khắc sâu vào tâm trí tôi, khiến tôi càng kính trọng và biết ơn bà. Bà không chỉ là mẹ chồng theo nghĩa thông thường, mà còn là người mẹ thực sự, người luôn đặt hạnh phúc và sức khỏe của tôi lên trên mọi điều.

 

Những gì mẹ chồng tôi làm không chỉ dừng lại ở việc chăm sóc con dâu. Từ bà, tôi học được cách yêu thương và hy sinh cho người khác bằng cả trái tim. Bà dạy tôi rằng tình thương không chỉ nằm ở lời nói, mà còn là sự ân cần, thấu hiểu và cả những đêm không ngủ chỉ để yên tâm rằng người thân của mình vẫn an toàn.

Giữa cuộc sống hiện đại, nơi những mâu thuẫn mẹ chồng – nàng dâu vẫn thường xuyên được nhắc đến, tôi thấy mình thật may mắn khi có một người mẹ chồng như bà. Có lẽ, chẳng cần máu mủ ruột rà, tình thương vẫn có thể bao la, đủ sức sưởi ấm trái tim bất kỳ ai.

1
Như Ý (t/h)
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm