Đời sống

Mẹ chồng nước mắt lưng tròng: "Con có thương mẹ, thương thằng Phong thì con lấy chồng đi con"

Tôi nghe mẹ nói mà cay đắng, tôi không nỡ, bởi tận sâu trong lòng tôi thương bà không kém gì mẹ đẻ của tôi.

Đêm tân hôn, tôi tái mặt vì biết lý do mẹ chồng bắt trải ga trắng và "phục kích" bên ngoài / Điếng người khi nhìn thấy cảnh tượng chồng ngồi xem ti vi cười ha hả còn con trai đang cho tay vào ổ điện

Tôi lấy chồng khi tốt nghiệp đại học được 2 năm. Nhà tôi trên Cao Bằng, lấy chồng về Hải Dương. Chồng tôi học kiến trúc, anh ra trường xin được việc ở quê, sau đó cũng chính là anh lo công việc cho tôi dạy một trường gần nhà.

Nhà anh neo người, bố mất sớm chỉ còn mẹ thôi. Mẹ anh đúng chất thật thà, mộc mạc, rất quý tôi. Ngày đầu về ra mắt tôi đã có tình cảm tốt với mẹ anh rồi. Thế rồi khi tôi thành dâu con, như nhiều người khổ vì quan hệ mẹ chồng nàng dâu thì tôi sung sướng vì mẹ chồng yêu như con gái. Tôi khá thạo việc nhà, nấu ăn được, hôm tôi về nói chuyện, tôi có bảo sau này có gì con không hay không phải, mẹ cứ mắng, nhưng mẹ đừng dỗi con rồi không nói gì.

Cuộc sống của 3 mẹ con tôi vô cùng vui vẻ, vô cùng hạnh phúc, căn nhà nhỏ lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười đùa. Lấy về hơn năm thì tôi sinh cho mẹ một thằng cu đích tôn kháu khỉnh, mẹ chồng vui lắm, bà bảo tôi cứ nghỉ ngơi, việc nhà bà lo tất. Mà đúng là bà làm thế thật, tôi có muốn làm bà cũng chẳng cho.

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Cuộc sống cứ êm đềm trôi qua cho đến khi con tôi hơn 2 tuổi. Đùng cái một ngày đang đi dạy thì tôi nhận được điện thoại chồng tôi bị tai nạn giao thông mất rồi. Tôi choáng váng, vừa chạy như kẻ mất hồn về nhà vừa khóc, nhìn thấy chồng nằm đấy, tôi ngất xỉu tại chỗ. Thời điểm đó kinh khủng lắm, tôi không kể xiết, nhưng tôi ốm nặng, sau đám đám tang chồng tôi suy sụp lắm, giảm đến gần chục cân, gầy sọp đi, chẳng thiết ăn uống. Mẹ chồng chính là người vực tôi dậy, nấu cháo cho tôi và bảo tôi phải ăn còn lo cho con nữa. Nhìn mẹ cũng rạc đi, tóc bạc ra mấy phần, tôi đau đớn quá.

Sau khi chồng mất, gia đình tôi lặng lẽ hẳn đi. Cả ngày tôi không nói năng gì, mẹ chồng thì dỗ con cho tôi, tôi thấy mẹ mạnh mẽ thật sự, dù tôi biết bà đau đến thế nào.

Một thời gian dài sau, nỗi đau nguôi ngoai, 3 mẹ con bà cháu tôi quay lại nếp sống thường nhật. Tôi đi dạy, mẹ ở nhà, chiều đến đi đón con cho tôi, sau đó tôi về thì hai mẹ con cùng nấu ăn. Tôi đã định suốt đời này sẽ sống như thế, nhưng được khoảng gần 3 năm sau khi chồng mất, lúc này con tôi cũng đã lớn lớn, bố mẹ đẻ gọi điện bảo tôi về trên nhà. Ông bà lo chuyển cho tôi về trên đó, sống cùng bố mẹ đẻ vẫn hơn nhưng tôi không đồng ý.

Thế nhưng, sau đó chính mẹ chồng tôi là người bảo tôi hãy tái hôn đi, bà biết có nhiều người đặt vấn đề với tôi nên không muốn tôi bỏ lỡ cơ hội, tôi không đồng ý. Tôi nói sẽ ở vậy với bà, nuôi con.

 

Mẹ chồng tôi khóc rưng rức, bà nói: "Con có thương mẹ, thương thằng Phong thì con lấy chồng đi con", thỉnh thoảng đưa cháu về thăm bà là được, bà không muốn cuộc đời tôi lại cô độc giống bà. Tôi thật sự buồn lắm, tôi không nghĩ đến chuyện tái hôn, bởi tôi thương bà rất nhiều. Ở trên nhà tôi, bố mẹ đẻ tôi còn em trai, còn nương tựa được vào nhau, giờ tôi đi lấy người khác, một mình mẹ chồng biết xoay sở làm sao.

1
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm