Đời sống

Mẹ mất, hai chị dâu không rơi một giọt nước mắt đến khi chia tài sản thì...

Mấy năm trời mẹ đau ốm, các chị dâu và các anh trai đều chẳng ai về chăm bẵm được một ngày, có lẽ vì thế mà tình cảm với mẹ chẳng có nhiều.

Bị mẹ chồng mắng vì nói hỗn với chồng, chị dâu thẳng thừng đáp trả khiến mẹ tôi giận dữ đến mức đuổi cả vợ chồng anh chị ra khỏi nhà / Anh trai dẫn người yêu về ra mắt, người con gái tôi từng khinh bỉ ấy lại sắp làm chị dâu tôi

Mẹ tôi sinh được 3 người con trai, 2 anh trai đi làm ăn xa, cuộc sống không biết có khấm khá hay không nhưng thấy trên mạng xã hội thì rất hoàng tráng, du lịch tùm lum.

Còn tôi là con út ngay từ bé sống trong tình yêu thương của mẹ nên tôi không muốn rời xa bà. Người ta cũng nói số tôi thiệt thòi vì không được khôn lanh như các anh nhưng tôi cảm thấy mình may mắn.

Về sau lấy vợ cũng vậy. Các anh tôi cực kỳ ít về thăm bà, cùng lắm 1 năm về 1 lần vào ngày tết. Kể cả lúc mẹ tôi đau ốm họ toàn quyền giao cho tôi hết.
Nhà tôi có một miếng đất khá rộng, mẹ tôi nói sẽ xây nhà trên miếng đất đó cho vợ chồng tôi. Công trình cũng đang khởi công thì mẹ lâm bệnh nặng. Vốn liếng bao nhiêu tôi dồn vào mẹ hết.

Đến khi cạn kiệt tôi đành cầu cứu hai anh trai. Vẫn như những lần trước, các anh đều nói khó khăn, bảo tôi bán đất để chữa bệnh cho mẹ. Miếng đất đó anh chị sẽ không đụng đến mà cho tôi để phụng dưỡng mẹ vì các anh cũng chẳng ở gần. Nhưng mẹ tôi không đồng ý. Cũng may, nhà vợ tôi thương vợ chồng tôi nên có giúp đỡ một ít.

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa

Sức khỏe của mẹ cải thiện, bà duy trì được hơn 1 năm không gắng gượng được nữa thì mất. Tiền bạc hậu sự của mẹ cũng một mình tôi lo. Căn nhà đang xây dở cũng chỉ hoàn thiện được phần thôi. Nhiều khi tôi cảm thấy tủi thân vì chẳng lo được cho mẹ lại còn để vợ con phải khổ.

Xong xuôi chuyện của mẹ, các anh tôi xúm vào nói tôi bán đất. Bởi gần chỗ tôi đang xây dựng khu công nghiệp, đất đột nhiên rất có giá. Tôi bảo "đất này mẹ không bán, em cũng sẽ không bán". 2 chị dâu xỉa xói "nhà mình đất rộng như thế, cô chứ ở cái nhà cũ kia thôi chứ còn miếng kia thì bán đi, đâu có ở được hết mà giữ lại làm gì. Giờ đất có giá, lại có người hỏi mua, bán đi mỗi anh em một phần có phải vui vẻ không?".

Ngẫm lại mới thấy, đám tang mẹ, hai chị dâu mãi sau mới về, còn chẳng động tay vào việc gì, ngay một giọt nước mắt cho mẹ chồng cũng không. Bao nhiêu năm nay mẹ ốm, mấy chị ấy cũng chẳng cho được đồng nào. Kể cả anh trai tôi cũng vậy. Giờ lại muốn bán đất chia tài sản.

Bị chị dâu kích đểu, anh cả tôi gằn giọng "thế cô chú định chiếm cả miếng đất của bố mẹ à. Dù sao anh chị cũng là con của mẹ, phần đất đó chắc chắn cũng có một phần của anh chị".

 

Tôi liền lấy ra một tờ giấy "đây là di chúc của mẹ có xác nhận của chính quyền các anh tự đọc đi. Đất này giờ là của vợ chồng em. Mẹ nói các anh đi làm xa sẽ không muốn về cái làng quê nghèo này nên cho hết vợ chồng em.

Em chẳng muốn mất tình anh em nhưng lúc em cần các anh hỗ trợ mẹ ốm thì không một anh nào về. Giờ mồ mẹ còn chưa xanh cỏ mà các anh đã đòi chia đất chia cát. Em nói cho anh chị biết, nếu em còn sống, một tấc đất em cũng không cho các anh. Ở đây việc đã xong rồi, mời anh chị lại nhà".

2 chị dâu và 2 anh trai tôi dù trong lòng rất ấm ức nhưng cũng im tịt trở lại thành phố. Miếng đất này là máu và mồhôi của bố mẹ và cũng là vợ chồng tôi. Cảm ơn mẹ đã thương chúng tôi nếu không giờ này có khi chúng tôi đã bị đuổi ra khỏi nhà cù bất cù bơ rồi.

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm