Đời sống

Mời chú của vợ ăn cơm, tôi sốc khi nghe câu chuyện ông kể về mảnh đất của vợ chồng tôi, rồi bàng hoàng vì lý do đằng sau

Vợ tôi thoáng bất ngờ, nhưng cô ấy đã lấy lại được bình tĩnh, trả lời một câu mà khiến cho đến mãi sau này, không bao giờ tôi quên được.

Mẹo vặt giúp bạn hết ngay hôi miệng vào buổi sáng / Mẹo nhỏ để nấu canh khoai sọ rau rút ngon bổ dưỡng cho ngày hè

Tôi là một anh lái xe giao hàng cho đại lý, đầu tắt mặt tối kiếm tiền. Vợ tôi cũng chỉ học hết lớp 12 rồi đi bán hàng thuê. Bao lâu nay, vợ chồng tôi dành dụm mãi mới có được một cửa hàng tạp hóa nho nhỏ trong phố. Ngày ngày vợ ở nhà bán hàng, chồng chạy xe tải. Hai vợ chồng thường xuyên bảo nhau chắt chiu, tiết kiệm để cho con cái có điều kiện tốt nhất.

Tuần vừa rồi, tôi có mời chú của vợ sang làm chén rượu. Nhà chú thím ở gần, có việc gì chú cháu cũng qua lại giúp đỡ nhau. Hai chú cháu tâm sự hết chuyện công việc, chuyện gia đình, anh em họ hàng rồi sang chuyện đất cát, nhà cửa. Chú vợ như thấm rượu, ngà ngà say, ông bắt đầu kể chuyện không đầu không cuối, tôi vì phép lịch sự và tôn trọng nhà vợ nên vẫn cố ngồi nghe.

Chẳng là, vợ chồng tôi có vay mượn của bố mẹ hai bên, cùng với một chút ít để dành nên mua được một mảnh đất ở cạnh khu công nghiệp gần nhà vợ. Mảnh đất đứng tên vợ tôi vì cô ấy vẫn giữ sổ hộ khẩu bên nhà bố mẹ đẻ, mua bán thuận tiện hơn. Khu đất này hiện nay rất được giá, và nếu chờ khoảng 1-2 năm nữa rồi bán đi chắc chắn vợ chồng tôi sẽ hời to.

Mời chú của vợ xuống nhà ăn cơm, tôi sốc khi nghe câu chuyện ông kể, rồi bàng hoàng vì lý do đằng sau đó - Ảnh 1.

Tôi bàng hoàng khi nghe lý do vợ tôi bán đi tài sản hai vợ chồng chắt chiu bao lâu mới có được. Ảnh minh họa.

Thế rồi, câu chuyện của ông chú vợ làm tôi sững người, không tin vào tai mình nữa. Theo lời ông chú, tháng trước, vợ tôi đã bán mảnh đất mà hai vợ chồng chắt bóp mãi mới mua được. Còn bán cho ai, tôi không hề biết. Vợ tôi không hề bàn bạc với chồng một câu nào, đã tự ý quyết định một việc quan trọng như thế.

Chờ vợ về, tôi hỏi cho ra nhẽ. Vợ tôi thoáng bất ngờ, nhưng cô ấy đã lấy lại được bình tĩnh, trả lời một câu mà khiến cho đến mãi sau này, không bao giờ tôi quên được:

- Anh muốn biết lý do à? Mẹ anh đấy. Mẹ anh bị bệnh lâu rồi mà anh đã lần nào về thăm bà chưa?

Vợ tôi vừa nói vừa khóc. Tôi sững sờ như không tin vào những điều vợ nói. Đúng là lâu nay mải mê làm ăn, mải mê kiếm tiền mà lâu lắm tôi chưa về thăm nhà. Tôi vô tâm, phó mặc việc gia đình, nội ngoại, con cái cho một mình vợ cáng đáng. Mẹ tôi bị bệnh nặng nhưng lại ngăn không cho vợ tôi nói ra, sợ tôi lại rối bời tâm trí, không tập trung vào công việc được.

Mảnh đất ấy vợ tôi bán để trang trải tiền thuốc men, viện phí cho mẹ tôi. Tôi mới nghe kể qua lời của ông chú đã vội trách vợ mình. Vợ tôi hết lòng vì gia đình chồng, cao thượng như thế, tôi nguyện sẽ đối tốt với cô ấy cả đời. Nhưng tôi biết số tiền bán đất vẫn phải còn hơn 1 nửa, có nên bàn với vợ giữ lại cho việc lớn hay cứ để mặc cô ây quyết định đây? Bởi giờ nói ra thì thế nào cũng bị vợ cho là không để ý tới bệnh tình của mẹ mà cứ chăm chăm tiền với tiền. Tôi khó nghĩ quá!

 

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm