Đời sống

Mỗi ngày thấy thiếu một đôi dép, tôi sợ hãi định chuyển nhà thì phát hiện chuyện động trời

Tôi cố ý rình xem dép của mình tại sao lại biến mất, nhưng hôm thì ngủ quên, hôm thì dép được trả lại khi tôi không hay biết.

Đón mẹ chồng lên để phụng dưỡng, sau vài tháng con dâu nhận ra đó là một hành động dại dột / Hớn hở khoe với chồng về mảnh đất bạc tỷ mà bố mới cho, không ngờ anh giận dữ đập mạnh cái ly xuống nền nhà

Tôi là một đứa không mê tín và cũng không sợ ma, nhưng dạo này cuộc sống của tôi không ổn lắm chị em ạ. Vợ chồng tôi thuê một căn chung cư mini rất đẹp ở ngay quận trung tâm, chủ nhà dễ thương mà xung quanh ngõ cũng yên tĩnh, lại có một cái hồ nhỏ xinh xinh ngay trước cửa nhà nên 4 năm nay chúng tôi không có ý định chuyển đi đâu cả.

Phòng chúng tôi ở trên tầng 5, lãi được cái ban công rộng hơn các phòng bên dưới một chút. Chị chủ thiết kế riêng cho phòng tôi một cái giàn để cây hoa giấy trên sân thượng có thể mọc lan xuống, chồng tôi uốn cây cắt cành hì hụi mất cả tháng, giờ phòng ngủ của tôi đã có view nhìn xuống hồ khá chill với những bông hoa đỏ cam rực rỡ.

Hàng xóm chung nhà cũng rất thân thiện, toàn các bạn đi học đi làm rất có ý thức. Chưa ai kêu mất cắp mất trộm cái gì, ngược lại thi thoảng chúng tôi gõ cửa biếu nhau ít quà bánh hoa quả, nói chung là cuộc sống trong căn chung cư mini này rất vui. Tôi có nuôi một bé chó cảnh giống Corgi, phòng đối diện thì nuôi một bé phốc sóc, gần như chiều nào chúng tôi cũng cho chúng đi dạo quanh hồ cùng nhau, hoặc lên sân thượng tắm nắng. Cuối tuần đẹp giời tôi hay rủ mấy bạn chung nhà làm tiệc nướng BBQ, thế là chị chủ đầu tư luôn cho cái bếp nướng than cực xịn.

Đấy, cứ nghĩ là mình may mắn kiếm được chỗ ở trong mơ giữa Hà Nội xô bồ đắt đỏ nên tôi vui lắm, suốt ngày khoe nhà cửa nọ kia dù chỉ là phòng đi thuê rộng mỗi 30m2. Bạn bè tôi nhiều đứa ước ao lắm, cứ dặn nếu có người trong nhà chuyển đi thì mách chúng nó chuyển đến, chứ nhiều chỗ thuê vừa đắt vừa chẳng ra gì. Tôi cũng ậm ừ để đó vì mãi chả thấy ai chuyển đi.

 - Ảnh 1.

(Ảnh minh họa)

Đang yên bình là vậy, bỗng dưng 2 tuần nay tôi phát hiện dép guốc của mình cứ thiếu thiếu. Tôi mua một cái giá gỗ để giày dép 2 vợ chồng riêng dưới tầng 1 cho tiện lấy, bao năm qua chả có ai đụng vào, nhưng bỗng dưng dạo này tôi bị mất mỗi ngày 1 đôi. Tôi nhắn tin hỏi trong group nhà chung thì ai cũng ngạc nhiên nói không biết, tôi xin chị chủ nhà xem camera thì chị nói không phát hiện ra ai.

Thế là tôi cảm thấy lo sợ, bảo chồng rằng hay nhà có thứ gì đó lạ lùng mình không nhìn thấy. Anh mắng tôi là thần hồn nát thần tính, não cá vàng nên có khi tôi xỏ dép guốc xong để đâu không nhớ. Cơ mà tôi đếm rất kỹ mình có 8 đôi tất cả, mỗi sáng đi làm dùng 1 đôi, thế thì 1 đôi nữa đi đâu mà đếm chỉ có 6 đôi nhỉ?!?

Tôi ngồi rình ở tầng 2 xem có ai lén chôm dép từ giá của mình không, nhưng thật kỳ lạ cứ ngồi một lúc là ngủ gật, hoặc mải buôn dưa với phòng cô bé tầng 2 nên quên cả mục đích "canh trộm", hôm thì buồn đi vệ sinh leo lên phòng xong đi xuống đếm lại thấy đủ giày dép. Mà trộm cũng không ăn cắp hẳn, 1-2 hôm là trả lại đồ lên giá khiến tôi không hiểu mục đích của thủ phạm là gì. Nếu là chị em thì mọi người có thấy sợ không?

Thế là tôi bàn với chồng quyết định chuyển nhà đi chỗ khác. Tiếc cái phòng này thật đấy, nhưng tôi không muốn chung sống với thứ gì đó kỳ lạ trong nhà. Xem phim kinh dị nhiều nên tôi cứ tưởng tượng ra mấy cảnh giống như ma giấu đồ, chồng tôi cũng không thể tìm ra ai lấy trộm dép vợ nên đành chuẩn bị kiếm nhà khác chuyển sang.

Tôi đã báo chị chủ nhà rằng hết tháng sẽ dọn đi, chị buồn lắm nhưng biết lý do nên cũng đành. Vợ chồng tôi rục rịch gom đồ cho kịp ngày chuyển, nhưng hôm qua vô tình tôi đã phát hiện ra "thủ phạm" ăn cắp dép rồi các mẹ ạ! Đó chính là cô bé sinh viên ở tầng 2 mà tôi hay nói chuyện thân thiết! Đêm muộn lúc 1h tôi xách rác xuống nhà đi đổ, bỗng dưng nhìn thấy cái bóng đen đen rón rén đi dưới thang, tôi vội gọi chồng đi theo rình.

 

Nhìn qua khe lan can tầng 2, tôi thấy cô bé ấy đứng trước giá dép của tôi rồi suy nghĩ như kiểu chọn xem đi đôi nào. Bảo sao camera cũng không phát hiện ra, cô bé này cố tình chọn đêm khuya khi đèn tắt hết. Nó cũng rất khôn lanh tính toán cẩn thận, luôn để xe máy của nó chắn trước giá dép của tôi, thế nên nó lúi húi lấy hay trả dép đều rất khó phát hiện!

Cô bé giấu đôi guốc màu kem vào trong áo rồi nhẹ nhàng bước lên. Đợi nó mở cửa phòng, vợ chồng tôi liền bắt quả tang luôn. Nó sợ hãi chắp tay xin lỗi, nhưng tôi chỉ muốn biết tại sao nó làm như vậy. Hóa ra nó giấu một thằng con trai ở trong phòng, chính là người yêu của nó, vì không muốn đóng thêm tiền nhà nên 2 đứa nó mới lén lút không cho ai biết.

Cả 2 đứa đều không có tiền sắm đồ sang chảnh, mỗi ngày gặp tôi con bé đều ghen tị thầm trong lòng vì tôi có nhiều đồ đẹp, dép guốc cũng toàn đắt tiền. Thế rồi thằng kia xui con bé cố tình lấy cắp, "mượn" giày dép của tôi để đi chơi, chụp ảnh sống ảo làm màu trên mạng, xong rình lúc cả nhà đi ngủ để trả lại.

Kể lại chuyện cho chị chủ nhà, chị khuyên tôi tha cho 2 đứa ấy, chúng nó mới 20 tuổi nên cũng suy nghĩ dại dột. Tôi thì ghét ăn cắp ăn trộm lắm, tuy chúng nó không có gan lấy hẳn nhưng cũng là "mượn không xin phép", có nên tha thứ cho nó không hả mọi người?

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm