Đã từng có lúc tôi nghĩ rằng mình may mắn khi yêu được người như anh ta. Nhưng quả đúng ở đời không ai học được chữ ngờ. Cho tới giờ, tôi mới cay đắng nhận ra cố níu giữ một kẻ không còn yêu mình thì chỉ làm khổ mình mà thôi. Và nỗi nhục mà tôi đang phải gánh chịu bây giờ là cái giá mà tôi phải trả cho việc cố đeo bám người đã muốn phũ mình.
Yêu nhau hơn 3 năm, tôi mơ về một mái nhà và những đứa trẻ với anh ta. Nhưng có lẽ đó là giấc mơ của tôi chứ không phải của anh ta. Anh và tôi quen nhau từ khi còn học chung cấp 3. Chính anh ta là người theo đuổi tôi trước chứ không phải tôi yêu. Ngày đó, tôi yêu một người khác, là bạn chung… Chuyện tình đó của tôi và người kia kéo dài tới 4 năm nhưng rồi hai đứa đường ai nấy đi vì người cũ của tôi mắc bệnh trọng và không muốn tiếp tục.
Có thể mọi người nghĩ tôi tồi tệ khi bỏ người yêu đang mắc bệnh nhưng cuộc sống không ai nói trước được điều gì. Căn bệnh của anh ấy không thể có con, còn tôi thì muốn có một gia đình tử tế. Ngày đó tôi phải đấu tranh rất nhiều mới dám chia tay anh bởi vì anh cũng phũ phàng đẩy tôi ra. Anh động viên tôi tìm hạnh phúc khác. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định chia tay, coi nhau là bạn để không dày vò anh và không khiến tương lai của mình đau khổ, bế tắc.
Sau khi chia tay người cũ 1 năm, tôi mới nhận lời yêu bạn trai hiện tại. Anh ấy đem lòng yêu thầm tôi bao năm cho tới khi tôi và tình cũ chấm dứt mới công khai tình yêu. Tôi những tưởng sau ngần ấy những trắc trở, khi bên người này, chúng tôi sẽ có hạnh phúc mãi mãi.
Chuyện tình của chúng tôi cũng khá êm đềm vì chúng tôi đều là bạn học, hai gia đình cũng biết nhau cả. Thời gian đầu yêu nhau anh ta chiều tôi lắm bởi vì bao năm yêu đơn phương giờ mới được đáp đền. Nhưng rồi càng về sau, anh ta càng đối xử tệ. Tôi lờ mờ nhận ra điều đó khi tình yêu bước sang năm thứ 3. Và rồi, cuối cùng anh ta nói sẽ chia tay. Tôi hỏi lí do, anh ta không nói, chỉ nói cảm thấy không còn hợp nữa.
Đời người con gái có thì, tôi đã mất 4 năm với cuộc tình cũ, giờ lại 3 năm với anh ta… tôi không đủ can đảm để đồng ý chia tay vì tôi sợ mình không còn yêu ai được nữa, cơ hội hạnh phúc cũng sẽ vụt bay. Tôi tìm mọi cách để níu kéo. Trước tình cảnh đó, thậm chí bị tôi đe dọa dùng cái chết, anh ta đành phải chấp nhận.
Tôi thúc giục đám cưới sớm hơn… anh ta cũng im lặng chấp nhận. Nhưng rồi mọi việc lại rẽ sang một hướng khác chỉ vì một sai lầm ngờ nghệch của tôi. Trước ngày tôi đám hỏi, người cũ của tôi muốn hẹn gặp. Tôi đã đắn đo rất nhiều vì tôi không muốn làm ảnh hưởng tới tình cảm hiện tại. Vậy mà chính chồng sắp cưới của tôi đã động viên tôi đi. Anh ấy nói chuyện cũ của tôi anh ấy không lạ, anh cũng không ghen, anh đồng ý cho tôi đi gặp để tạ từ rồi sau đó về vun vén cho gia đình nhỏ của mình.
Nghe lời anh ta, đêm ấy tôi đi gặp người tình cũ. Thực sự tôi không làm gì, chỉ ở cùng khách sạn với anh và tâm sự. Tôi đâu có ngờ đó là màn kịch mà chồng sắp cưới của tôi tạo nên. Anh ta thuê người chụp hình, rồi lưu bằng chứng.
Ngày hôm sau, cả gia đình anh sang hủy hôn với tôi với lí do tôi phản bội, cắm sừng chồng. Tôi chết lặng. Đây là một vở kịch mà cả anh ta và người cũ của tôi bắt tay nhau làm. Nguyên nhân là bởi vì anh ta có tình cảm với con gái sếp, người giàu có… Anh ta cho tình cũ của tôi một khoản tiền để nhờ hẹn gặp. Thực ra người cũ của tôi cũng không đoán được chỉ làm theo yêu cầu…
Tôi vô tình trở thành loại đàn bà không ra gì. Tất nhiên, nó cũng là sự khờ dại và ngu ngốc của tôi nữa. Giờ tôi bị hủy hôn, lời đàm tiếu của thiên hạ khiến tôi nhục nhã ê chề. Nhưng tôi trách ai được khi mà tôi cố níu kéo một kẻ hết yêu mình.