Đời sống

Muối mặt vì mẹ chồng cầm túi xôi, tôi nổi giận trách mắng nhưng khựng lại vì một câu nói bất ngờ

DNVN - Một bữa tiệc sang trọng, ánh đèn lung linh và những bàn tiệc đầy ắp sơn hào hải vị. Thế nhưng giữa khung cảnh ấy, hình ảnh mẹ chồng tôi lén lút cầm túi ni lông đựng xôi khiến tôi giận tím mặt, xấu hổ không để đâu cho hết.

Mẹo kỳ diệu: Chỉ với một giọt, lớp cặn cứng đầu trong ấm có thể dễ dàng bong ra, khiến ấm đun nước trông như mới ngay lập tức! / Bí mật thú vị trong cuộc sống ít người biết: Cách nhận biết gà đẻ trứng màu gì chỉ bằng một bộ phận trên cơ thể

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Đó là đám cưới em gái tôi, một ngày lẽ ra tôi phải tự hào, vậy mà hành động này của mẹ chồng đã biến niềm vui thành nỗi ê chề không gì sánh được.

Tôi kéo bà ra một góc, lòng đầy phẫn nộ. Gói xôi trong tay bà như chiếc gai nhọn đâm vào tự ái của tôi. "Mẹ có biết mẹ vừa làm gì không? Đây là nhà hàng thành phố, không phải quê nhà. Hành động của mẹ khiến con mất mặt trước họ hàng. Ai đời mẹ chồng đi lấy phần xôi như thế này chứ!" – tôi gào lên, mặc cho bà ngơ ngác nhìn tôi.

Người mẹ chồng "quê mùa" trong mắt nàng dâu hiện đại

Tôi luôn tự hào về cách sống của mình – gọn gàng, tươm tất, và chuẩn mực. Nhưng mẹ chồng tôi lại là một người hoàn toàn trái ngược. Một phụ nữ thôn quê, cả đời vất vả dầm mưa dãi nắng, bà như mang cả sự khắc khổ của đồng ruộng lên thành phố. Ngay cả khi đã cố gắng chỉ bảo bà từng chút một – cách cầm dao, dĩa, nâng ly – tôi vẫn cảm thấy giữa chúng tôi là một khoảng cách không thể xóa nhòa.

Những lần bà lên chơi, tôi luôn phải nhắc nhở bà về những điều nhỏ nhặt, từ cách lau nhà sao cho sạch, dùng máy hút bụi thay vì cây lau sàn, đến cả cách nấu ăn sao cho hợp khẩu vị. Vậy mà bà vẫn lúng túng. Thức ăn thừa, tôi muốn bỏ đi, bà lại cất giữ, nấu đi nấu lại. Dù tôi đã cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cảm giác mệt mỏi với bà cứ âm ỉ mãi.

 

Hành động “xấu hổ” trong ngày cưới

Ngày cưới em gái tôi, tôi không tiếc công sức chuẩn bị cho mẹ chồng thật chu đáo. Tôi đưa bà đi chọn áo dài, cắt may riêng, rồi lo trang điểm kỹ lưỡng. Tôi thậm chí còn phải dặn dò bà từng chi tiết nhỏ, từ cách ứng xử đến việc không làm điều gì khiến người khác dị nghị.

Vậy mà cuối cùng, bà vẫn làm tôi muối mặt. Giữa buổi tiệc, hình ảnh bà cầm túi ni lông chứa đầy xôi khiến tôi bùng nổ. Tôi cảm thấy mọi cố gắng của mình đều đổ sông đổ bể. Trong mắt họ hàng, tôi sợ rằng họ sẽ nghĩ mẹ chồng tôi nghèo khó, thậm chí là tham lam, kiệt sỉ.

Bất ngờ từ câu nói của mẹ chồng

Nhưng giữa lúc tôi đang tuôn ra những lời trách móc cay nghiệt, mẹ chồng chỉ lặng lẽ nghe. Đôi mắt bà rưng rưng, khuôn mặt già nua khắc khổ càng khiến tôi thêm tức giận. Khi tôi đã cạn lời, bà mới khẽ nói: "Dạo này con hay bị đói đêm, mẹ chỉ muốn mang về cho con ăn thôi."

Câu nói ấy như một cú đánh trực diện vào lòng tôi. Tôi đứng khựng lại, mọi tức giận như tan biến trong giây lát. Người phụ nữ ấy – mẹ của chồng tôi – dù có vụng về, lạc hậu, nhưng cuối cùng, điều bà làm cũng chỉ xuất phát từ tình thương. Bà đã nghĩ cho tôi, trong khi tôi chỉ chăm chăm bảo vệ lòng tự tôn của bản thân.

Ám ảnh và sự thay đổi

Đêm hôm đó, tôi không thể ngủ được. Hình ảnh mẹ chồng lén lút với túi xôi cứ ám ảnh tôi mãi. Tôi tự hỏi: "Mình đã quá khắt khe với bà rồi phải không? Có phải vì bà không giống như mẹ đẻ của mình nên mình luôn cảm thấy khó chịu?"

 

Tôi nhận ra rằng, thay đổi không phải là điều chỉ bà cần làm. Chính tôi cũng cần thay đổi – cách nhìn, cách cư xử và cả cách yêu thương một người mẹ chồng chẳng hoàn hảo nhưng đầy lòng nhân ái. Tôi không biết hành trình này sẽ khó khăn thế nào, nhưng có lẽ, tôi nên bắt đầu bằng việc hiểu rằng: bà cũng là mẹ, và bà xứng đáng được yêu thương như chính mẹ ruột của tôi.

1
Trâm Anh (t/h)
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm