Tôi là người đến sau trong cuộc tình của họ. Nhưng tôi chẳng tranh chồng, cướp vợ của ai. Trước đây, chồng tôi với chị ta từng yêu nhau, thậm chí đã dọn về sống thử với nhau. Tôi nghe nói chị ta cũng thuộc dạng có nhan sắc.
Thế nhưng ông trời cay nghiệt khiến tình cũ của chồng tôichẳng thể có con. Đây cũng là lí do cuối cùng họ đường ai nấy đi dù đã chung sống chẳng khác nào vợ chồng.
Sau khi họ chia tay, hơn 5 tháng sau tôi mới quen chồng tôi. Thú thật lúc đó chúng tôi cũng chẳng còn trẻ trung gì nữa. Tôi vốn dĩ không phải người có ngoại hình đẹp nên cũng không quá cầu kì trong việc kén chọn.
Được người quen mai mối, gặp nhau, trò chuyện, cân nhắc thấy hoàn cảnh hai bên khá tương đồng nên chúng tôi quyết định tiến tới hôn nhân chỉ sau khoảng 6 tháng tìm hiểu.
Trước khi cưới, chồng tôi cũng nói thật việc trước đây cùng ở với một người… Tôi cũng có hơi buồn nhưng nghĩ đàn ông nào chẳng vậy. Chẳng qua chồng tôi thật thà kể lại chứ người khác có khi còn ngủ với ối cô. Tôi chấp nhận và bỏ qua hết mọi chuyện để hướng tới tương lai.
Có ai mà ngờ, đúng ngày cưới của tôi, chị ta đến làm loạn. Trong đám cưới, chị ta đến dự nhưng ngồi khóc nức nở. Bạn bè, thậm chí cả người thân bên nhà chồng tôi đều biết chị ta từng là người yêu nên ai cũng cám cảnh. Có người còn ra động viên chị ta…
Mặc dù tôi không phải người quá tàn nhẫn nhưng thực sự chuyện ngày vui cả đời của mình bị như vậy thử hỏi có người phụ nữ nào mà không buồn. Nhưng rồi tôi cũng phải bơ đi mà sống.
Chưa hết, đêm tân hôn, chị ta lại nhắn cho chồng tôi bao dòng tin mùi mẫn. Mặc dù nói “Chúc anh hạnh phúc” thế nhưng chị ta kể lể một hồi ân tình của họ với nhau. Đêm đó, không chịu nổi, tôi đã bật khóc…
Nhưng đó chưa phải là tất cả. Hơn 5 năm làm vợ chồng, cứ mỗi lần tới kỉ niệm ngày cưới của chúng tôi là chị ta lại nhắn tin cho cả hai vợ chồng tôi. Với anh thị chị ta hàn huyên kể lể tình cũ. Còn với tôi, chị ta luôn bảo: “Thực ra anh ấy không hề yêu chị, người mà anh ấy yêu là tôi”.
Những năm đầu tôi cố nhịn cho xong mặc dù cảm giác tức tối uất hận lên đến tận cổ. Nếu không phải vì chồng vẫn tốt và yêu thương mình thì tôi đã làm loạn lên rồi. Khổ một nỗi, dường như chị ta không chịu buông tha cho chồng tôi.
Ở trên mạng, cứ thi thoảng chị ta lại đăng ảnh của hai người lên rồi nhắc lại quá khứ. Mặc dù chồng tôi không kết bạn với chị ta nhưng họ có quá nhiều bạn bè chung nên ai nhìn vào cũng ngán ngẩm. Có người còn suốt ngày gọi cho tôi bảo tình cũ của chồng toàn đăng ảnh ngọt ngào của họ lên mạng.
Tôi đã cố nhịn nhưng dường như càng lúc chị ta càng quá đáng. Tôi biết chị ta thiệt thòi và khổ tâm khi không thể làm mẹ, không thể có con. Giờ chị ta vẫn không nguôi ngoai được tình cũ để tìm hạnh phúc mới. Chị ta vẫn nhớ chồng tôi… Nhưng đó không phải là lí do để chị ta cứ phá hoại hạnh phúc của tôi đến tận giờ này.
Tôi đã định đi tìm chị ta, làm một trận cho ra nhẽ nhưng chồng tôi can ngăn. Chồng tôi bảo nếu tôi càng làm thế thì lại càng đúng ý của chị ta là đã chọc giận được tôi. Chẳng thà tôi cứ mặc kệ, gia đình tôi cứ để chị ta muốn làm gì thì làm, sớm hay muộn chị ta cũng phải buông xuôi thôi.
Nghe chồng nói thế nhưng lòng tôi vẫn hoang mang lắm. Tôi phải làm gì với kẻ đeo bám dai dẳng này đây?