Nghĩ lại thì thật phiền muộn, 1 năm trôi qua nhưng mỗi lần nghĩ về chuyện ấy tôi lại thấy ức nghẹn. Tôi buồn vì bao ngày tháng mặn nồng cũng tan theo mấy khói, tôi bao dung đón nhận em rồi cuối cùng tôi lại là người nếm trai đắng.
Tôi đã 31 tuổi, 1 năm trước từng yêu một cô gái kém mình 2 tuổi. Ban đầu, chúng tôi là bạn, sau thời gian tìm hiểu, cảm thấy ưng thuận nhau, chúng tôi đã yêu nhau. Thời gian đầu, em hay kể lể này nọ về cuộc sống của em trước đây, em mong tôi thông cảm. Em nói, đã từng mất đi đời con gái cho mối tình đầu, tôi cũng không bận tâm. Nhưng rồi, khi đã yêu nhau, tôi phát hiện ra em còn qua lại với vài ba người khác và luôn so sánh, tính toán.
Em là con gái tỉnh lẻ, còn tôi là trai Hà Nội, tuy nhiên gia đình tôi cũng không phải quá giàu có. Tôi yêu em cũng không tính toán quá nhiều, cũng không kén chọn. Tôi nghĩ tới việc lập gia đình cho bố mẹ yên tâm và cũng vì bố tôi đã yếu rồi nên muốn ổn định. Vì hoàn cảnh đó, ngày về nói chuyện người lớn hai gia đình, bố tôi không về được vì ốm, mẹ tôi nói muốn tính chuyện ăn hỏi và đón dâu cùng ngày, không mất nhiều thiệt thòi. Dù biết, sẽ thiệt thòi cho nhà gái nhưng sức khỏe bố không tốt, không đi lại được nhiều nên gia đình tôi muốn làm vậy. Vậy mà nhà em không đồng ý.
Sau một hồi tranh luận, chẳng hiểu thế nào mà hai bên gia đình cãi nhau. Cuối cùng, cái tôi nhận được chính là câu hủy hôn của người yêu. Em nói sẽ không cưới xin gì hết nữa và rằng gia đình tôi không tôn trọng nhà em, không tôn trọng đám cưới cả đời mới có một lần của người con gái.
Tôi phân trần thế nào em cũng không nghe. Em nói đã tổn thương lòng tự trọng thì giờ cũng sẽ không còn vui vẻ khi kết hôn nữa. Tôi không hiểu tại sao em lại nông nổi như thế. Đây là hạnh phúc cả đời của em, em dễ dàng từ bỏ thế ư? Nếu em thật lòng yêu tôi liệu em có làm như vậy không, sao em không thông cảm cho hoành cảnh của tôi. Người mệt mỏi và đau khổ lúc này là tôi mới phải. Bố tôi thì ốm, tôi lại phải lo cho gia đình, còn em thì sao, hay em thật sự không yêu tôi và chỉ cưới tôi vì cái mác trai Hà Nội. Dù không muốn nhưng tôi đã nghĩ đến điều đau lòng này và chính vì nó mà cuộc hôn nhân của tôi không thể cứu vãn.