Đời sống

Nghẹn ngào đến trào nước mắt khi thấy bát cơm ở cữ của vợ lúc nửa đêm

Lảo đảo trở về nhà lúc nửa đêm, điện đóm thì tối chỉ còn tiếng ru khe khẽ của vợ trong phòng.

Bị bệnh sau chỉ cần một quả mướp đắng hiệu quả hơn thuốc tây nghìn lần / 5 loại cá bổ ngang "nhân sâm", bảo vệ não và tim tốt hơn gấp 10 lần thịt, nên ăn hằng ngày

Có lẽ con bé con nhà tôi chưa ngủ. Thường thì giờ này, con bé đã ngủ say rồi mới phải. Tôi lên phòng, vợ đang bế con đi qua đi lại, mắt em hoe đỏ. Thấy tôi, vợ liếc một cái rồi lại chăm chăm nhìn con. Tôi cũng quá quen thuộc cảnh này rồi nên bỏ xuống lầu. Chỉ có việc ở nhà chăm con thôi, vợ tôi có cần làm quá thế không?

Vợ chồng tôi mới cưới được hơn một năm nay. Cưới về thì vợ tôi có bầu ngay, em yếu lắm, mới 2 tháng mà đã bị dọa xảy nên em nghỉ làm ở nhà dưỡng thai. Từ khi vợ nghỉ, mọi sinh hoạt phí đều dồn hết lên vai tôi. Vừa phải lo cho gia đình vừa phải đối nội đối ngoại khiến tôi xay xẩm mặt mày vì xoay tiền.

Công việc của tôi thì không làm ra nhiều kinh tế nên tôi xin một công ty khác, lương cao hơn rất nhiều đổi lại tôi cũng phải cống hiến thời gian rất nhiều. Đi sớm về muộn, những cuộc nhậu xuyên đêm nhưng tuyệt nhiên tôi không có nhân tình hay bồ bịch.

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Tôi chỉ đang cố gắng vì gia đình của mình. Tôi hay nói với vợ về điều này để em hiểu và không cau có với mình. Nhưng vợ tôi vẫn vậy. Tôi ngồi tiếp khách một lúc đã nghe chuông báo điện thoại. Ngồi nhậu với sếp một lúc đã bị vợ gọi về. Lâu dần tôi chán quá nên tắt luôn điện thoại dù biết khi về sẽ bị vợ mắng mỏ, cấm vận cả tuần.

Khi vợ tôi sinh con, tôi đón bà ngoại lên chăm giúp vợ một tháng ở cữ. Mẹ vợ tôi hiền lành, chẳng nói năng gì chuyện tôi hay nhậu nhẹt bên ngoài. Nhưng vợ tôi lại ỷ có mẹ mà gây sự, yêu cầu tôi phải ở nhà chăm con. Một lần vợ chồng tôi cãi nhau, tức giận quá, tôi hét lên: “Ở nhà thì ăn cám hết à”. Từ đó, vợ tôi không bao giờ cằn nhằn với tôi nữa. Nhưng tôi cũng chẳng thấy em cười.

Trong suy nghĩ, tôi luôn cho rằng vợ chỉ ở nhà chăm con, không phải đi làm, không phải suy nghĩ gì là đã quá sướng. Nghĩ thế nên tôi ít khi phụ vợ việc nhà. Hôm nào nhậu thì tôi gọi điện báo trước để vợ không phần cơm mình. Hôm nào về sớm thì tôi mua luôn thức ăn bên ngoài về ăn cho tiện.

Hôm ấy tôi đi nhậu với sếp về trễ. Loạng chạng vào nhà lúc nửa đêm, chỉ nghe thấy tiếng vợ ru con. Chắc hôm nay con bé con nhà tôi khó ở trong người. Tôi bỏ mặc đó đi tắm, lúc đi ngang qua bàn ăn, tôi bỗng khựng lại khi thấy bát cơm đang ăn dở trên bàn. Trong bát còn hơn phân nửa cơm và chỉ có màu đen đen của xì dầu.

 

Cầm bát cơm lên, tự dưng tôi thấy chạnh lòng, đắng ngắt. Hồi giờ tôi chưa từng nghĩ khi tôi không về, vợ tôi lại ăn uống qua loa như thế này. Có lẽ đang ăn thì con khóc nên em bỏ vội bát cơm xuống để ru con.

Khi nãy, tôi còn thấy mắt em hoe đỏ. Chắc em mới khóc. Tôi lên phòng, con đã ngủ, vợ tôi cũng đang nằm gục nửa trên giường, nửa dưới nền nhà.

Tôi đưa tay ôm vợ và giật mình khi thấy em ốm hẳn đi. Tôi nhìn đồng hồ, đã hơn 12 giờ khuya.

Sau đêm hôm đó, tôi cứ luôn nghĩ về bát cơm và cơ thể gầy gò của vợ. Tôi cũng muốn về sớm nấu nướng cho vợ. Nhưng hiện nay, công việc của tôi lại đang đi xuống vì tôi không kí được nhiều hợp đồng như trước. Tôi thương vợ mà cũng đang lo cho kinh tế gia đình. Tôi không biết phải làm gì lúc này cả, tôi cảm thấy vô cùng áp lực.

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm