Đời sống

Nghi ngờ mẹ chồng "ỉm" 2 cây vàng, tôi hậm hực suốt 3 năm cho đến khi thò tay vào chiếc áo bà ba sờn rách trong góc tủ mới vỡ lẽ

DNVN - Ba năm trời, tôi sống trong ấm ức, trong nỗi giận hờn không thể nói thành lời. Mẹ chồng nhận giữ hộ 2 cây vàng hồi môn của tôi rồi "bặt vô âm tín", chẳng một lần nhắc đến chuyện trả lại. Tôi ngây thơ, nhẹ dạ, nghĩ rằng mẹ chồng là người thân, giữ hộ chút vàng bạc có gì to tát. Nhưng đời nào ai ngờ…

'Người thân không chia sẻ của cải, nếu chia sẻ của cải thì không có liên hệ với nhau', 3 câu cổ nhân để lại là thước đo của con người / Xả tang là gì? Cần kiêng kỵ gì khi chưa xả tang?

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Sau đám cưới vỏn vẹn hai ngày, mẹ chồng bảo tôi đưa số vàng cưới để bà cất giúp. Lúc đó, chẳng chút nghi ngại, tôi ngoan ngoãn dâng hết 2 cây vàng – số tiền mà bố mẹ ruột, anh trai và cả nhà chồng đã dành dụm tặng tôi.

Chuyện tưởng chừng đơn giản nhưng khi tôi kể lại với đồng nghiệp, ai nấy đều "mắt tròn mắt dẹt" rồi xót xa cho tôi: "Dại quá! Tiền bạc phải giữ chặt, sao lại đi đưa cho mẹ chồng?". Những câu chuyện mất trắng, những bài học đắng cay cứ thế dội vào đầu tôi. Hoảng hốt, tôi quyết định đòi lại. Nhưng mọi chuyện đâu có dễ dàng!

Khi tôi đánh tiếng muốn xin lại để "làm ăn", mẹ chồng lập tức gạt phắt đi: "Cả trăm triệu chứ ít đâu mà đưa bừa! Lúc nào thực sự cần, mẹ sẽ tự khắc đưa!"

Vậy mà khi tôi sinh con, cần tiền xoay sở, bà vẫn không đả động một lời. Nỗi hậm hực trong tôi mỗi ngày một lớn.

 

Mẹ chồng đổ bệnh, nằm liệt giường suốt tháng trời. Tôi giận, nên vô tâm. Chỉ có em chồng ngày ngày cơm nước, chăm sóc. Tôi biết, tôi sai, nhưng lòng tự trọng và nỗi bực tức chẳng cho phép tôi lại gần bà.

Thế rồi, buổi tối định mệnh ấy xảy ra. Mẹ chồng gọi tôi vào phòng, giọng bà yếu ớt nhưng ánh mắt như xuyên thấu lòng tôi.

"Mẹ biết con giận mẹ. Giờ mẹ trả lại đây…" – Bà chỉ tay về phía góc tủ.

Tôi đứng sững.

Bàn tay run run lục tìm, tôi chạm vào một chiếc áo bà ba cũ, sờn rách. Mở ra, bên trong là hai cây vàng của tôi… và thêm hơn một cây vàng nữa.

 

"Mẹ cho con hết. Đừng nói với chồng, cứ giữ làm vốn riêng. Đời còn nhiều biến cố, phụ nữ phải biết lo cho mình..."

Lời bà thều thào, đứt quãng nhưng đủ khiến tôi chết lặng. Ba năm qua, tôi hận bà, giận bà, trách bà – nhưng hóa ra, bà vẫn luôn nghĩ cho tôi.

Tôi bật khóc. Nước mắt rơi ướt cả bàn tay nhăn nheo của mẹ chồng.

Bà không trách tôi. Chỉ khua khua tay, như muốn nói: "Mẹ hiểu mà..."

Từ hôm đó, tôi thức trắng đêm chăm sóc mẹ. Không còn là nghĩa vụ, không còn vì ai ép buộc – mà vì tôi muốn bù đắp.

 

Ba năm qua, tôi đã mù quáng mà không nhận ra tình thương của bà. Chỉ vì hai cây vàng, tôi suýt đánh mất đi tình nghĩa mẹ chồng – nàng dâu. Nhưng may mắn thay, tôi vẫn còn kịp nhận ra…

1
Như Ý (t/h)
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm