Đời sống

Người cũ "hạnh phúc đủ đầy" trong khi mình "thân tàn ma dại"

Còn muốn chồng bạo lực để có cớ ly hôn càng không thể vì anh chưa bao giờ động tay động chân với em lần nào. Em giờ cùng quẫn và bế tắc quá.

'Thăng hoa' bên người cũ đã có gia đình, tôi lặng người khi anh đưa ra đề nghị / Suýt rơi vào lưới tình với người cũ trong chuyến công tác, vợ trẻ bừng tỉnh khi nhận được tin nhắn của chồng lúc nửa đêm

Xin chào các chuyên gia tư vấn! Hiện tại em bị áp lực trong hôn nhân đến mức nhiều lần nghĩ quẩn, nhưng em nghĩ đến gia đình em lại không đành lòng. Nhưng em không biết phải làm thế nào? Mong anh chị tư vấn cho em!

Em 26 tuổi và chồng 28 tuổi, yêu nhau gần 5 năm và đã cưới nhau gần 4 tháng. Lúc chưa cưới thì tình cảm cũng không phải nồng nhiệt. Từ năm thứ 2 yêu nhau trở về sau, những trận cãi vã diễn ra hầu như dày đặc, em mệt mỏi đã quyết chia tay nhiều lần nhưng anh hứa sẽ cải thiện, sẽ thay đổi nên em bỏ qua rồi tiếp tục. Nhưng tình cảm của em với anh cũng nhạt dần, chắc chỉ còn lại tình nghĩa.

Em là con nhà khá giả, hiện tại làm ở một công ty tài chính; nhưng do đặc thù công việc khá nhàn nên lương không cao. Cha mẹ em hiện tại đã nghỉ hưu. Tuy lúc trước có làm ăn thua lỗ; nhưng hiện tại gia đình em vẫn còn tài sản và sống ổn vì biết ăn tiêu chừng mực. Chồng em thì là một người vô tư, vô tâm và nói thẳng ra là tệ. Anh hầu như không giỏi và không tập trung được việc gì ngoài niềm đam mê với bóng đá. Miệng nói yêu thương em, nhưng chẳng làm được việc gì mà một người có tình cảm tự giác làm. Học hành cũng khá, nhưng khi tốt nghiệp thì lại không hoàn thành, nên chỉ có bằng THPT và làm công việc giao hàng với đồng lương bèo bọt.

Phải nói thêm về gia cảnh chồng em 1 chút, vì đây cũng là 1 phần căng thẳng hôm nay. Cha mẹ chồng dễ tính, bên trong thì em không biết; nhưng bên ngoài thì rất thương em. Nhưng gia đình chồng em không có nhà cửa riêng, chỉ đi thuê nhà ở. Chính anh nói với em khi quen biết nhau vài tuần. Lúc đó, em thông cảm và thương anh nhiều; nhưng khi quen nhau lâu em biết thêm là ngoài anh biết tiết kiệm ra thì dù cuộc sống như vậy nhưng trong nhà làm ra bao nhiêu là tiêu hết bấy nhiêu.

Quen nhau gần 5 năm nhưng cha mẹ anh không hề nói tới chuyện cưới xin, anh thì cũng mới tiết kiệm được hơn 20 triệu tiền chuẩn bị cưới hỏi. Em hiểu họ cũng khó khăn, nhưng cha mẹ em lên tiếng nếu không có động tĩnh gì thì chia tay đi và sẽ gả em cho người khác. Đến nước này họ mới cuống cuồng xin cưới hỏi em. Khi em về nhà chồng được vài ngày thì mẹ chồng nhờ em cho mượn 1 chỉ vàng để trả tiền thuê nhà tháng đó và mong muốn 2 đứa trả giúp 1 khoản nợ trên 8 triệu đồng (trả góp tháng hơn 2 triệu). Em thấy nặng nề lắm, nhưng vì thấy tình cảm mọi người dành cho em nồng nhiệt, nên sau khi bàn lại với chồng, anh ấy hứa anh đứng ra trả, không phải em nên em cũng chấp nhận việc mẹ chồng nhờ.

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa

Thời gian êm đềm trôi qua không lâu. Chưa đầy 2 tháng sau cưới, chồng em trong một lần đá bóng bị tai nạn đứt dây chằng gối, phải nghỉ việc dài hạn và cần tiến hành phẫu thuật. Trong khi từ lúc về nhà chồng chưa hề được chồng chu cấp 1 đồng nào thì bây giờ mọi gánh nặng đè lên vai em: tiền góp hàng tháng cho cha mẹ chồng, tiền đưa cho mẹ chồng lo ăn uống trong tháng, tiền lo chi phí phẫu thuật của chồng... Với đồng lương của em không thể nào đủ và em đã phải bán vàng cưới ra để xoay sở. Em cũng đã báo lại với cha mẹ chồng hy vọng san sẻ gì đó; nhưng cuối cùng thứ em nhận được chỉ là những lời động viên, còn mọi thứ thì em vẫn gánh.

Ngoài nặng đầu về tiền bạc, em cũng cực thân không kém khi về nhà chồng. Nếu ở nhà mẹ đẻ em không đụng tay vào việc gì, thì khi về nhà chồng, em hầu như có mặt mọi mặt trận. Gần đây, sau khi chồng phẫu thuật, em lại chăm chồng từ a đến z, từ việc ăn uống đến việc vệ sinh những ngày chồng nằm viện. Cha mẹ chồng chỉ vào đưa cơm và trông chừng cho em về tắm thay đồ, khi em trở vào là lại đi về chứ không mó tay vào việc gì. Ấy vậy mà sau mọi chuyện, một người dì của chồng nói lại có người nói với dì là em về nhà chồng không làm gì cả, ngủ cho đến trưa không phụ giúp mẹ chồng việc gì.

Khi chồng em hỏi thì mẹ chồng khẳng định không có nói chuyện đó, và em cũng tin, vì một phần em nghi đứa em chồng thường xuyên mượn tiền em không cho nên đâm ra ghét em rồi nói. Nhưng chung lại em cũng mệt mỏi quá, sống với người chồng bạc bẽo, mỗi khi em nói về những gánh nặng của em thì anh đều cho là em tính toán quá nhiều, sau này khi đi làm lại anh sẽ trả em toàn bộ số tiền em bỏ ra. Em nhiều lần yêu cầu nghiêm túc nói chuyện, đưa ra hướng giải quyết; nhưng rồi mọi thứ lại y như cũ. Cái đáng nói ở đây là thái độ của anh trong cuộc hôn nhân này. Từ đầu đến cuối, em đều chịu khổ.

Đổi lại, khi còn đi làm, hằng ngày về đến nhà anh chỉ cắm mặt chơi game hoặc đi đá bóng. Đến khi bị thương nằm một chỗ cũng chỉ cắm mặt vào game, chưa bao giờ chủ động quan tâm cảm nhận áp lực của em nếu như em không làm ầm lên. Nếu trước đây, khi em khóc còn cố gắng dỗ dành thì bây giờ nạt nộ hỏi em còn muốn cái gì. Tình cảm không còn nhiều, cộng thêm quá nhiều áp lực, em liên tục đòi ly hôn; nhưng chồng em cứ cố níu kéo hết lần này đến lần khác. Ly hôn thuận tình thì chồng không ký, còn ly hôn đơn phương thì lý do hết yêu, lý do áp lực toà án không thể nào chấp nhận. Còn muốn chồng bạo lực để có cớ ly hôn càng không thể vì anh chưa bao giờ động tay động chân với em lần nào. Em giờ cùng quẫn và bế tắc quá.

 

Khi chưa quen biết chồng em, em yêu một người khác, đó là bạn học đại học với em. Hai đứa có tình cảm với nhau; nhưng do cái tôi của 2 đứa quá lớn nên mãi không đến được với nhau. Khi chồng em xuất hiện theo đuổi em 1 thời gian dài, em đành buông xuôi cuộc tình vô vọng kia và tiếp tục với chồng đến hiện tại. Em cứ nghĩ sẽ quên, nhưng bao năm trôi qua em vẫn không hề quên người đó. Bây giờ, người đó cũng đã có gia đình, em tủi thân khi thấy vợ của người ấy sống hạnh phúc, đủ đầy; trong khi em thì thân tàn ma dại. Nhưng với bản tính của em, chưa bao giờ em có 1 lời nói, 1 động thái gì cho người đó biết rằng em vẫn còn yêu người đó. Kể cả lúc anh ấy nói anh sắp cưới và anh biết rằng em có điều muốn nói với anh, em cũng chỉ chúc mừng và nói không có việc gì. Nhưng sau đó em đã khóc rất nhiều, em vui vẻ đi đám cưới người ấy, nhưng khi về em khóc suốt mấy ngày sau.

Dù đau khổ, nhưng em biết do mình tự đa tình nên em không bao giờ làm gì tổn hại đến gia đình họ, chỉ mong là họ hạnh phúc mãi về sau, đừng như em. Giờ đây, em chỉ muốn kết thúc cuộc hôn nhân mệt mỏi của mình và sống đời cô độc. Nhưng sao khó quá.

Thân chào em!

Hôn nhân luôn khác với khi chúng ta yêu nhau. Nếu yêu nhau là chuyện của hai người thì khi lấy nhau lại là chuyện của hai gia đình, hai dòng họ. Khi yêu nhau vẫn ít phải lo kinh tế, những tật xấu, tính cách xấu có thể được người ta che đậy, hoặc ít thể hiện ra; thì khi lấy nhau rồi thì mọi tật xấu, rồi áp lực “cơm, áo, gạo, tiền” làm người ta quanh quẩn, bế tắc. Tất cả áp lực cuộc sống, kinh tế làm tình cảm dần nhạt nhòa, khi đó người ta không mong muốn chung sống với nhau nữa. Trong hoàn cảnh của em, những gì em đã và đang trải qua có lẽ không hề dễ dàng một chút nào đối với bất kỳ ai ở vào hoàn cảnh của em.

 

Có thể trong đời sống vợ chồng, có những khúc mắc trong lòng, có sự chưa hài lòng về đối phương nhưng chúng ta không chia sẻ với họ, hoặc sau thời gian yêu nhau đến khi chung sống, cả hai người quên đi việc hâm nóng, làm mới tình cảm của mình. Rất nhiều cặp vợ chồng cũng rơi vào tình huống như vậy, ngày này qua tháng khác, dần dần đã làm ảnh hưởng đến tình yêu của hai người dành cho nhau và họ nghĩ rằng mình không còn tình cảm với người kia nữa. Rồi họ lựa chọn việc chấm dứt, nhưng sau đó lại phát hiện còn tình cảm với đối phương mà không thể quay lại được nữa. Vì vậy khi quyết định em cần cân nhắc thật kĩ quyết định của mình.

Em thân mến, tình cảm vợ chồng, vừa là duyên tình, vừa là nghĩa. Chương trình hiểu rằng khi em đang có sự phân vân như vậy, em cũng đã phải suy nghĩ, đấu tranh tâm lý rất nhiều trước các sự lựa chọn. Đã khi nào em chia sẻ những cảm xúc, suy nghĩ của mình với chồng ngoại trừ việc mong muốn dừng lại chưa? Trước khi lựa chọn việc chấm dứt, hai vợ chồng có thể cho nhau có một cuộc nói chuyện cởi mở với nhau để tìm hiểu những điều mà cả em và anh ấy chưa hài lòng về nhau, chia sẻ về mong muốn của mỗi người đối với người kia. Sau đó tìm cách hâm nóng tình cảm của cả hai. Đó cũng là khoảng thời gian em dành cho chính mình để nhìn nhận rõ hơn về tình cảm của em dành cho chồng và suy nghĩ về cuộc hôn nhân này.

Nếu sau khoảng thời gian đó, khi mà cả hai em đã cố gắng thay đổi nhưng vẫn không thể cải thiện được. Lúc đó, em nghĩ đến quyết định ly hôn cũng chưa muộn. Hơn nữa, kể cả khi anh ấy không kí giấy ly hôn thì em vẫn có thể đơn phương ly hôn được em ạ, chỉ có thể là sau nhiều lần tòa gọi lên hòa giải và kể cả vì lý do gì thì khi một trong hai bên không thể chung sống được thì việc ly hôn có thể vẫn được tiến hành như mong muốn mà thôi. Vì thế, những điều em lo lắng về lý do ly hôn thì không có gì đáng quan trọng cả, chủ yếu nằm vào mong muốn của mỗi người. Không ai “bắt” em chung sống tiếp tục với người em không yêu và không còn muốn làm vợ chồng với họ được cả. Dù có điều gì xảy ra, chương trình cũng mong em luôn hạnh phúc!

Thân ái!


Theo PV/Cửa sổ tình yêu
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm