Đời sống

Nhà vợ có điều kiện nên tôi chấp nhận ở rể, sau nửa năm mới thấy uất hận

Nghe rõ những gì ông toan tính, tôi run lẩy bẩy cả người vì quá uất hận. Theo họ nói thì bao công sức của tôi cuối cùng cũng thành công cốc ư.

Sáng dậy thấy cổ tay chị chồng bầm tím, tôi chua chát nhận ra mình là nguyên nhân gián tiếp khiến chị bị dằn vặt mỗi đêm / Thấy cái váy mới mua nằm trong sọt đồ bẩn, tôi trách em chồng tự tiện, ngờ đâu chồng giật lấy váy và xé tan nát

Tôi 30 tuổi, mới cưới vợ được nửa năm. Tôi có một chị gái và một anh trai đều đã lập gia đình. Vợ chồng anh tôi đang sống cùng bố mẹ, tôi cưới vợ về ở nữa thì sẽ rất chật chội.

Ngược lại nhà vợ tôi chỉ có hai chị em gái, chị cô ấy đã về nhà chồng. Trong khi đó bố mẹ vợ rấtcó điều kiện, ngoài căn nhà đang ở thì vẫn còn 2 mảnh đất khác. Nghe vợ đề nghị sang nhà cô ấy ở rể, tôi vui mừng đồng ý ngay.

Sống ở nhà vợ, tôi vô cùng biết điều. Dù là đàn ông nhưng sẵn sàng vào bếp nấu nướng, giặt giũ, lau dọn chẳng nề hà việc gì. Tôi muốn bố mẹ vợ có cái nhìn tốt về con rể, sau này sẽ chia đất đai tài sản cho vợ chồng tôi. Vậy là tôi không cần phải quá lao lực vất vả như người khác mà vẫn có nhà cửa ổn định.

Cứ vậy mà qua nửa năm, đêm hôm đó nhà vệ sinh trên tầng 2 bị hỏng nên tôi buộc phải xuống tầng một. Phòng bố mẹ vợ ở dưới nhà, lúc đi qua tôi tình cờ nghe thấy ông bà đang nói chuyện. Vốn không định nghe lén nhưng trong cuộc nói chuyện của họ có nhắc đến mình nên tôi mới dừng lại nghe.

Nhà vợ có điều kiện nên tôi chấp nhận ở rể, sau nửa năm thì tình cờ nghe cuộc nói chuyện lúc đêm khuya khiến tôi căm tức tột cùng - Ảnh 1.

Nghe rõ những gì ông toan tính, tôi run lẩy bẩy cả người vì quá uất hận. (Ảnh minh họa)

“Ông có nghĩ thằng T đang nhắm vào tài sản nhà mình không?”, là tiếng của mẹ vợ, T là tên tôi.

“Cái này thì tôi cũng không chắc, nghĩ xấu cho nó lại oan uổng thì sao. Dù có thế nào thì mình cứ phải nắm đằng chuôi là chắc ăn nhất. Mình sẽ không sang tên, chia tài sản gì vội. Cứ để thế này có người giúp việc không công chẳng sướng à, mà con gái mình cũng được nhàn nhã. Sau này không còn sống nữa thì lập di chúc để lại tài sản cho riêng con gái là được”, giọng bố vợ vang lên.

Nghe rõ những gì ông toan tính, tôi run lẩy bẩy cả người vì quá uất hận. Theo họ nói thì bao công sức của tôi cuối cùng cũng thành công cốc ư?

Cả tuần nay tôi ăn không ngon ngủ không yên vì quá tức giận và không cam lòng. Tôi yêu vợ là sự thật, cũng không phải kẻ tham lam tiền bạc nhà vợ. Vậy nhưng bố mẹ vợ tính toán lợi dụng tôi, để tôi nai lưng ra phục vụ nhà họ, cuối cùng di chúc tài sản riêng cho con gái thì có phải quá đáng lắm không?

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm