Bạn trai tôi là người giỏi giang, nhưng nhà anh ấy nghèo. Chúng tôi yêu nhau cũng tới hơn 3 năm. Nhiều lần định cưới nhưng rồi lại hoãn vì gia đình anh còn bí nhiều cái, anh chưa muốn vướng bận chuyện vợ con mà còn muốn lao vào làm kinh tế. Cũng chính vì thế mà đợt vừa rồi khi công ty cử người đi lao động ở nước ngoài với mức lương cao hơn, bất chấp chuyện tôi đã có bầu, anh vẫn quyết đi làm ăn xa.
Lúc đó tôi giận và cay cú lắm. Anh dặn gia đình chăm sóc cho tôi trong thời gian bầu bí, khi anh trở về nhất định sẽ làm đám cưới luôn. Thế nhưng khổ một nỗi, vì tâm lí không ổn định, buồn chán… tôi đã sảy thai. Mặc dù mẹ anh có chăm tôi nhưng tôi vẫn không thể giữ được con cho mình.
Sau lần đó, tôi chán đời nhiều lắm. Đã không biết bao lần tôi muốn chấm dứt với anh nhưng không thể. Tình nghĩa hơn 3 năm qua khiến tôi khó lòng nói lời chia tay. Tôi nghĩ đã đợi anh đến tầm này thì không có lí gì khiến tôi dừng lại cả. Vậy là dù đau khổ, dù cô đơn khi ở nhà một mình, tôi vãn gắng gượng đợi anh về.
Mọi chuyện chỉ bắt đầu thay đổi khi tôi đi đám cưới người bạn hồi Đại học. Ở đó tôi gặp lại rất nhiều người bạn cũ của mình. Trong đó, một người bạn của tôi đã giới thiệu tôi với bạn của cô ấy. Bạn tôi nói hai người làm quen, biết đâu có thể tiến xa hơn. Lúc đó tôi chỉ cười, nghĩ mình có chồng sắp cưới rồi cũng chẳng dám mong đợi gì, nhưng không muốn làm mất lòng bạn nên tôi đồng ý.
Tôi và anh ấy quen nhau, đi hẹn hò, cà phê… Trong mắt tôi anh là người đàn ông bình thường, không có gì nổi trội. Tôi cũng không thấy trái tim mình rung động. Nhưng vì quá cô đơn khi không có bạn trai ở bên nên tôi cứ lập lờ với mối quan hệ này. Thế rồi trong một lần cãi nhau với chồng sắp cưới, tôi hẹn người bạn trai mới quen đi nhậu. Đêm đó tôi không say nhưng quá chán đời nên tôi gạ anh ta đi nhà nghỉ. Chuyện gì đến cũng phải đến, đó không phải là lầm lỡ mà là tôi cố tình muốn thế.
Sau đêm ấy, tôi thấy thái độ của anh khác hẳn. Anh tự có trách nhiệm cứ như thể đã là chồng tôi. Anh mua cho tôi bao nhiêu thứ, còn đưa tôi đến nhà anh để ăn cơm. Bố mẹ anh cũng rất quý tôi. Có đến nhà anh tôi mới biết anh là công tử con nhà giàu tới vậy. Tự dưng tôi nảy sinh nghĩ ngợi. Tôi không phải xinh đẹp quá gì cho cam, bản thân cũng rất bình thường vậy mà không hiểu sao anh lại si mê tôi thế. Đấy chẳng phải là một cơ may của tôi.
Tôi đã mất rất nhiều đêm để đắn đo suy nghĩ, thế rồi tôi quyết định sẽ có bầu với anh. Tôi chủ động làm thế để đẩy nhanh đám cưới. Thật may mọi chuyện diễn ra như tôi mong đợi. Vậy là chỉ vỏn vẹn đúng hơn 2 tháng, tôi và anh có con với nhau và chuẩn bị kết hôn. Tất cả những người quen tôi đều sững sờ trước sự thật này.
Bố mẹ người bạn trai cũ của tôi có đến tìm và trách tôi không ra gì, phụ bạc tình cảm của anh khi anh đi làm ăn xa. Nhưng tôi im lặng và không nói thêm điều gì. Giờ với tôi mọi thứ chẳng có nghĩa lí gì nữa. Đời người con gái có thì, tôi chán cảnh phải chờ đợi. Tôi đang có được một người đàn ông yêu mình, lại giàu có, chẳng dại gì mà tôi không chọn chỗ đó làm bến đỗ cho đời mình.