Cô ấy vừa hay quay sang, chúng tôi nhìn nhau không nói nên lời. À, có lẽ chỉ có tôi hóa đá thôi, còn cô ấy sau chút bất ngờ, tự nhiên mỉm cười chào hỏi tôi như bạn cũ lâu ngày gặp lại.
Tôi và bạn gái yêu nhau được 8 tháng thì tôi chủ động chia tay cô ấy. Khách quan mà nói, bạn gái tôi rất tốt, ngoại hình ưa nhìn, tính cách điềm đạm, lối sống lành mạnh. Duy chỉ có một khuyết điểm, đó là gia đình cô ấy quá nghèo.
Bạn gái tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê đói khổ, cô ấy học xong đại học rồi ở lại thành phố lập nghiệp mong cơ hội đổi đời. Gia đình tôi cũng là người tỉnh lẻ, nhưng gia cảnh khá hơn nhà cô ấy. Tôi đã về thăm nhà cô ấy rồi, một căn nhà lá đơn sơ, vườn tược tươi tốt chẳng đáng mấy tiền.
Mẹ tôi nghe chuyện tôi yêu cô ấy, thì phản đối ra trò. Bà phân tích cho tôi nghe, rằng bây giờ là thời đại nào rồi, không có kinh tế vững sẽ chẳng làm được gì nên hồn đâu. Nhất là tôi xác định ở lại thành phố, căn nhà là điều vô cùng quan trọng. Tôi với cô ấy cưới nhau, kiếp nào mới mua được nhà.
Giá kể bản thân tôi làm ra nhiều tiền, không quan trọng vợ kiếm được bao nhiêu chẳng nói làm gì. Đằng này lương tôi chỉ nhàng nhàng, cái đà này bao giờ mới khá lên cho bố mẹ tôi được nhờ. Tốt nhất tôi nên kiếm cô gái nào nhà có điều kiện chút cho đỡ phải vất vả bon chen.
Tôi ngẫm cũng phải. Tình yêu đứng trước thực tế cuộc sống cũng đành phải chịu thua. Suy nghĩ kỹ càng, tôi quyết định chia tay bạn gái để tìm hiểu đối tượng mà người quen giới thiệu cho. Quê cô ấy cùng tỉnh với tôi, bố mẹ có điều kiện lắm, sẽ mua nhà cho con gái - con rể làm quà cưới nữa cơ.
Tôi và đối tượng mới tìm hiểu qua 3 tháng thì quyết định làm đám cưới. Vợ sắp cưới của tôi tuy lớn hơn tôi 1 tuổi, ngoại hình thua xa bạn gái cũ, nhưng được cái cô ấy rất say mê tôi, sẵn sàng cung phụng tôi mọi thứ.
Sau đám hỏi, bố mẹ vợ tương lai chính thức trao chìa nhà cho chúng tôi. Tuy là căn nhà bình thường khá xa trung tâm, nhưng với khả năng của chính mình, còn mướt mùa tôi mới mua được.
Dù chưa cưới nhưng tôi với vợ sắp cưới đã dọn về nhà mới của chúng tôi ở. Cạnh nhà tôi là một căn biệt thự mới tinh vừa xây xong. Mỗi ngày đi qua đi lại nhìn căn biệt thự kiểu Tây tuyệt đẹp ấy, tôi lại ước ao. Bao giờ tôi mới có khả năng sở hữu một căn như thế?
Cuối tuần, tôi thấy có người dọn đồ tới căn biệt thự cạnh bên. Tò mò tôi ra xem, và tôi không thể tin vào mắt mình, khi nhìn thấy cô gái bước xuống từ chiếc ô tô sang trọng 7 chỗ chở đầy đồ đạc kia. Tại sao lại là bạn gái cũ của tôi! Choáng váng hơn, người đàn ông trung niên lái xe, được cô ấy gọi là “bố”!
Cô ấy vừa hay quay sang, chúng tôi nhìn nhau không nói nên lời. À, có lẽ chỉ có tôi hóa đá thôi, còn cô ấy sau chút bất ngờ, tự nhiên mỉm cười chào hỏi tôi như bạn cũ lâu ngày gặp lại.
Tôi cố lấy dũng khí, hỏi thăm một chút. Thì được biết, căn biệt thự này là bố mẹ cô ấy mua cho con gái ở, đỡ phải đi thuê nhà. Trước đó, ông bà kiên quyết bắt con gái về quê làm việc, nên mặc kệ cô ấy tự lo liệu. Cô ấy kiên quyết không chịu, thương con ông bà đành mua nhà cho con gái, sao để cô ấy ở trọ mãi được.
Từ đó tôi mới được biết, căn nhà cô ấy dẫn tôi về chỉ là nơi bố mẹ cô ấy nghỉ ngơi, làm vườn thư giãn, còn nhà chính bề thế thì ở chỗ khác. Gia đình cô ấy có vài xưởng cơ khí lớn nhất vùng, số công nhân lên đến nghìn người. Nhưng cô ấy không thích ngheo nghề của bố mẹ, muốn theo đuổi đam mê riêng.
“Hóa ra anh với vợ sắp cưới ở đây à? Thôi em mua căn khác ở cho khỏi bất tiện vậy”, cô ấy tỏ vẻ suy nghĩ rồi nói. Tôi suýt thì lăn ra ngất. Cô ấy nói chuyện mua 1 cái biệt thự cứ như mua mớ rau vậy. Người con gái ấy thậm chí bị tôi chê nghèo mà bỏ rơi! Nếu như tôi vẫn chân tình, chung tình với em, có phải mọi thứ bây giờ đã khác!
Sau hôm đó quả thực em không tới căn biệt thự đó nữa, mà cho một gia đình khác thuê lại. Để mỗi khi đi qua cửa nhà em, lòng tôi lại cuộn trào một cảm xúc vô cùng khó tả.
Theo Trí Tuấn/Gia đình & Xã hội
Bạn gái tôi rất tốt, mỗi tội nhà cô ấy quá nghèo (Ảnh minh họa)