Nhiều lúc nghĩ tôi thấy buồn chán vô cùng, có khi cả đêm không ngủ được… tương lai phía trước cứ mịt mù vô cùng, vô tận…
Tôi lấy chồng năm 19 tuổi, ngày cưới bụng tôi đã vượt mặt, bởi cái thai đã bước sang tháng thứ 6. Lúc cưới anh, tôi đang học cao đẳng năm đầu nhưng bỏ dở.
Chồng hơn tôi 5 tuổi, anh không học hành gì mà ở nhà làm thuê. Bố mẹ tôi không ưa chồng, nhưng vì tôi bầu bí nên đành chấp nhận. Cái ngày biết tôi có thai, cả đêm hôm ấy bố mẹ tôi trằn trọc, hết thở dài rồi lại lén lau nước mắt. Tôi biết bố mẹ sợ tôi khổ. Nhưng lúc ấy yêu đương mờ mắt, tôi chỉ nghĩ lấy được người mình yêu đã là hạnh phúc nhất rồi.
Lấy về rồi tôi mới ngấm. Hai vợ chồng không đi làm, kinh tế phụ thuộc, chồng tôi còn lười, chẳng chịu làm ăn gì, suốt ngày điện thoại, hết chơi game lại Facebook, xem phim.
Đến khi tôi sinh con, tưởng rằng chồng làm bố sẽ trưởng thành hơn, ai ngờ anh vẫn thế, còn ham chơi hơn. Chưa bao giờ thức trông con cho tôi hộ một đêm kể cả khi tôi mệt hay con ốm sốt gì.Bố mẹ chồng tôi làm ra tiền nhưng tiết kiệm vô cùng, ăn uống kham khổ. Bình thường chỉ có đúng một món mặn, một món canh, thức ăn lưu cữu cả tuần cứ nấu đi nấu lại.
Khẩu phần ăn cho bà đẻ đơn điệu, bữa nào mẹ chồng cũng luộc cho tôi chòng chọc một quả trứng, một đĩa rau luộc, một tuần đếm trên đầu ngón tay những bữa cơm có thịt.
Mẹ đẻ tôi ra thăm cháu, nhìn vậy thì xót con nên cứ 3, 4 ngày lại ra với tôi một lần, lần nào cũng mang rau, cháo bồ câu, rồi gà hầm nọ kia. Mẹ chồng thấy thế khó chịu, lại bảo nhà không nuôi nổi cô hay sao mà cứ phải gọi mẹ đẻ ra tiếp tế vậy. Tôi bảo bà ra thăm cháu chứ không có ý gì đâu, mẹ chồng nhấm nhẳng, hay lại thích vừa đẻ đã đón về ngoại.
Nhiều lúc tôi nghĩ mà chán, con đầy tháng rồi mà chồng bế được 3 lần, chả phải tự nguyện mà là những lúc tôi bí quá nên nhờ, chồng cũng không thoải mái gì.
Nhiều khi nghĩ thấy thất vọng, cảm giác không có chút tương lai nào, chồng thì chả có chí, mẹ chồng thì không ưa... Có lúc tôi thấy ân hận vô cùng, tưởng đâu cứ yêu là đủ, ai ngờ hôn nhân lại khác xa đến vậy.
Nghĩ đến tương lai mù mịt, nhìn con 1 tháng mà nhăng nhẳng ra vì không có chất, một giọt sữa ngoài cũng không có mà uống tôi thấy thương con, trách mình vô tận, giá mà tôi không vội vàng thì đâu nên nỗi.
Theo Phạm Thị Thảo/Khỏe & Đẹp