Nhìn thấy cổ tay của con dâu tương lai, mẹ nói một điều khiến tôi do dự cưới
Vợ chồng trẻ Hà Nội xây nhà ống đơn giản mà được khen hết lời / Những thay đổi lớn với cơ thể bạn khi tập nhấc cao chân 20 giây mỗi ngày
Bố mẹ tôi ly hôn từ khi tôi còn nhỏ. Tôi sống với mẹ, thiếu thốn tình thương của cha. Mẹ tôi là người đàn bà mạnh mẽ, chưa bao giờ có ý nghĩ đời mình phải dựa dẫm vào đàn ông. Có lẽ chính vì thế mà mẹ không đi bước nữa, một mình nuôi tôi lớn khôn trưởng thành.
Từ khi tôi bắt đầu hiểu biết, mẹ nói với tôi, cuộc sống của tôi do tôi lựa chọn, do tôi làm chủ, nhưng có hai thứ nhất định phải cẩn trọng, ấy là chọn nghề và chọn vợ. Bởi nghề nuôi sống mình cả đời, còn vợ chung sống với mình cả đời.
Tôi đã dự định cưới cô ấy khi đưa người yêu về ra mắt mẹ
Ngày tôi quyết định đưa nàng về ra mắt mẹ, tôi đã tin mẹ tôi sẽ hài lòng. Tôi là mẫu đàn ông nghiêm túc, tôi thích những cô gái sống nghiêm túc. Người tôi yêu là một người như vậy. Nửa năm tìm hiểu, tôi cảm nhận đó là cô gái sống có chừng mực, nội tâm cũng rất nhạy cảm và phong phú. Cô ấy kín đáo cả trong cuộc sống thường ngày lẫn tình cảm, và tôi thích điều đó.
Buổi gặp mặt diễn ra thuận lợi, mẹ tôi tỏ ra xởi lởi dễ gần, còn cô ấy nói năng cũng rất được lòng. Thế nhưng ngay khi cô ấy về, mẹ tôi đã hỏi tôi một câu hết sức bất ngờ: “Vết sẹo trên cổ tay con bé là như thế nào, con có biết không?”.
Hóa ra trong lúc nói chuyện, mẹ đã quan sát cô ấy kĩ đến thế, đến cả vết sẹo nơi cổ tay cũng không lọt qua được con mắt của bà. Với tôi nó chỉ đơn giản là một vết sẹo, lại ở nơi không gây mất thẫm mĩ hay đáng chú ý gì.
Tôi chưa từng hỏi cô ấy vết sẹo là do đâu vì suy cho cùng, ai chẳng có một vài vết sẹo nhỏ to trên người vì lẽ gì đó.Mẹ tôi không nghĩ vậy, bà cho rằng vết sẹo ở cổ tay có thể là một vết cắt, là dấu vết của một vụ tự tử không thành.
Bà muốn tôi thăm dò hỏi han cho rõ. Nếu một người đến mạng sống của mình cũng không coi trọng thì nhất định là người khó khiến mình yên tâm. Cuộc sống còn nhiều khó khăn, đời nhiều bất trắc, người như vậy sợ rằng không có ý chí và bản lĩnh để vượt qua.
Tôi vốn không nghĩ nhiều như vậy, nhưng tôi biết mẹ tôi không vô lý. Mẹ luôn dạy tôi, thứ đáng coi trọng nhất chính là bản thân mình. Nếu đến da thịt mình cũng không xót thương thì không bao giờ biết xót thương người khác.
Tôi đã lân la hỏi nàng. Tôi nói vốn không định quan tâm, nhưng nghĩ nếu đã yêu nhau thật lòng thì đến nguồn gốc của một vết sẹo nhỏ trên thân thể người yêu cũng nên biết. Ban đầu cô ấy có vẻ lưỡng lự, nhưng rồi có lẽ cảm thấy không nói thì không phải nên cô ấy kể cho tôi nghe.
Nhưng vừa nhìn thấy cổ tay của người yêu, mẹ tôi đã phân tích khiến tôi do dự
Vết sẹo ấy đúng như mẹ tôi nói, là dấu vết của một cuộc tự tử không thành. Ngày ấy nàng mới mười bảy, yêu cậu trai ấy là mối tình đầu.
Mối tình cực kì nồng nhiệt và nhiều hứa hẹn. Mối tình kéo dài hơn hai năm thì chàng trai đột ngột thay đổi, nói không muốn yêu đương để chú tâm vô học hành lo cho sự nghiệp. Nhưng cậu ta nói dối, thực chất là đang đeo đuổi một bóng hồng khác.
Cô ấy uất ức, muốn cậu người yêu phải day dứt suốt đời bèn viết một lá thư tuyệt mệnh, nói vì cậu ấy mà cô tìm đến cái chết. Tuy nhiên, sự việc được cậu em trai phát hiện và mẹ cô đưa đi cấp cứu kịp thời. Cô ấy vừa phẫn nộ vừa đau khổ, bèn quyết tìm hỏi cho ra lẽ. Chàng trai ấy đáp lại bằng một câu nói hết sức phũ phàng “Không có con ong nào chỉ hút mật một bông hoa”.
Chuyện đó, mẹ cô giấu nhẹm không cho ai biết, cũng dặn cô tuyệt đối không hé lộ ra ngoài. Bà ấy nói, chết vì đàn ông là cái chết xuẩn ngốc nhất, và bà ấy xấu hổ vì hành động dại dột của cô.
Sau này, khi nỗi yêu hận nguôi ngoai, cô cũng tự cảm thấy mình ngu dại thật. Vết sẹo đó căn bản cô có thể xóa đi nhưng cô ấy không làm. Cô để nó đó, như một sự nhắc nhở bản thân, rằng không có gì không thể đổi thay, nhất là lòng người.
Chuyện cô ấy kể dài, nhưng tôi đúc kết lại như vậy. Quá trình yêu đương khổ hận của cô ấy, thú thực tôi chưa vấp qua nên không thấu tường tận. Nhưng để đến mức dám chết, hẳn là tình yêu đó cũng rất đậm sâu.
Tôi có thể nói dối mẹ tôi về nguồn gốc vết sẹo đó. Nhưng vấn đề ở chỗ, chính lòng tôi bắt đầu lăn tăn gợn sóng. Một cô gái không tiếc cả bản thân mình chỉ vì bị phản bội, lại muốn kẻ cô từng yêu suốt đời day dứt vì mình, hẳn là lòng cũng có nhiều oán hận. Yêu như thế, đâu phải nói quên được là quên.
Huống hồ cuộc sống hôn nhân không phải lúc nào cũng bình yên phẳng lặng. Lỡ may có sóng gió, lỡ may tôi lầm sai điều gì, cô ấy đem mạng mình ra dọa, chẳng phải đáng sợ hay sao?
Mẹ tôi từng nói: “Con hãy tìm hiểu cho rõ, nếu thực sự nó từng có ý định chết, con thật sự không nên yêu. Bởi đó có thể là một người hoặc quá yếu đuối hoặc bất cần. Cả hai thứ đó đều rất nguy hiểm”.
Tôi tin vào sự trải nghiệm cuộc đời của mẹ, tôi cũng muốn tin vào tình yêu của bản thân tôi. Tôi chỉ nghĩ rằng, đến vết sẹo cô ấy cũng không muốn xóa đi, hẳn là trong lòng vẫn còn oán hận, là chưa hoàn toàn quên. Một người từng muốn chết vì một gã đàn ông, liệu có thể là một người vợ toàn tâm toàn ý hay không?
End of content
Không có tin nào tiếp theo
Xem nhiều nhất
Bấm chuông giữa trưa, mẹ chồng bơ phờ tìm đến xin ở nhờ: Cú sốc gia đình khiến tôi nghẹn lời
10 triệu mỗi tháng gửi về chăm bố mẹ chồng, nhưng ngày về thăm quê, nhìn mâm cơm nghèo nàn, tôi lặng người
Bí mật kinh hoàng sau tờ đăng ký xe máy của mẹ chồng: Cơn ác mộng của một cuộc hôn nhân tưởng như hoàn hảo
Loài côn trùng nằm dưới hang sâu, được xem như 'lộc trời cho', xưa không ai thèm ăn nhưng nay là đặc sản, giá 200 nghìn đồng/kg
Khi chiên đậu phụ cho dầu nhiều sẽ 'lãng phí'! Hãy nhớ 2 mẹo này đậu phụ sẽ không bị vỡ hay dính chảo
Nhỏ một giọt dầu gió vào quần áo lúc đang ngâm, công dụng bất ngờ mà không loại bột giặt nào có được