Đời sống

Những lời nói bất ngờ từ mẹ chồng khiến tôi không thể tin vào tai mình, nhưng lòng tôi lại dâng lên một cảm giác tủi thân khó tả

DNVN - Giữa những cảm xúc lẫn lộn, tôi cần lời khuyên. Liệu tôi có nên tiếp tục trong vai trò người giúp việc trong nhà chồng, hay phải tìm cách thay đổi để mình thực sự trở thành một phần quan trọng trong gia đình này?

Vì sao người xưa dặn không thắp hương buổi tối vào ngày mùng 1 và rằm? / Tại sao lại nói năm Ất Tỵ 2025 là năm hiếm gặp, trăm năm mới có một lần?

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Mới chỉ hai tháng làm dâu, tôi cảm thấy mình như một bóng ma lặng lẽ trong căn nhà chồng. Mọi thứ như một thói quen, một chuỗi công việc vô tận, mà không ai thực sự nhìn thấy tôi ngoài hình ảnh của một người giúp việc trong nhà. Chỉ khi làm khéo, tôi mới được khen ngợi, còn một chút sơ sẩy là tôi lại trở thành đối tượng chỉ trích của cả nhà. Nhưng có lẽ, tôi đã quá chú tâm vào cảm giác thiếu vắng sự kết nối ấy mà không nhận ra một điều gì đó rất quan trọng.

Gia đình chồng tôi thuộc loại khá giả, nhưng tôi lại luôn cảm thấy mình như người thừa trong căn nhà này. Bố chồng là giám đốc về hưu, mẹ chồng vẫn đi làm, và chồng tôi có một công việc ổn định với thu nhập hơn 40 triệu mỗi tháng. Còn tôi, một cô gái xuất thân từ gia đình nghèo khó, quê xa, chẳng có gì ngoài một chút chăm chỉ, một chút nhanh nhẹn và một công việc văn phòng lương thấp 8 triệu mỗi tháng. Lương tôi chỉ đủ để chi tiêu cá nhân và tự tiết kiệm vì không ai trong nhà chồng quan tâm đến nó.

Với một người vợ mới về, tôi đã từng nghĩ rằng mình sẽ đóng góp vào chi phí chung. Nhưng chồng tôi lại bảo: "Em cứ giữ tiền của mình đi, không cần phải đóng góp gì hết." Thế là tôi lại càng lạc lõng hơn, chẳng có mối quan hệ gắn bó với ai trong gia đình này. Những gì tôi có thể làm chỉ là chăm sóc bữa ăn, dọn dẹp nhà cửa, hi vọng có thể chứng minh sự tồn tại của mình trong ngôi nhà này. Nhưng có ai nhìn thấy tôi đâu?

Một tối, tôi buồn bã ngồi trò chuyện với chồng, tâm sự về cảm giác thừa thãi, như một cái bóng trong căn nhà này. Chồng chỉ cười và bảo tôi đừng suy nghĩ vớ vẩn, "Cả nhà yêu thương em mà, nếu muốn gắn kết hơn thì cứ sinh con đi, tự nhiên mối quan hệ sẽ gần gũi hơn." Nhưng tôi lại không sẵn sàng. Mới 23 tuổi, tôi chưa cảm thấy đủ tự tin để làm mẹ, lo lắng liệu mình có thể chăm sóc con cái tốt hay không.

 

Đang lúc lòng tôi nặng trĩu, mẹ chồng gọi tôi xuống dưới tầng 1, bảo tôi giúp bà lo chuyện bữa ăn cuối tuần khi có bạn bè của bố chồng tới chơi. Bà đưa tôi 10 triệu tiền chợ và bảo tôi mua đủ món, còn thừa thì bà sẽ cho tôi. Tôi nhận lời mà không suy nghĩ nhiều, nhưng ngay khoảnh khắc đó, cảm giác tủi thân lại dâng lên trong tôi. Tôi như một người giúp việc, nếu làm tốt sẽ được khen thưởng, còn làm sai là bị trách móc.

Vừa định quay lên tầng, mẹ chồng bỗng nắm tay tôi và nói những lời khiến tôi không khỏi ngỡ ngàng: "Mẹ tự hào về con lắm. Mẹ không biết nấu ăn, trước đây mỗi lần nhà có khách thì toàn phải gọi đồ ăn ngoài, bữa cơm hàng ngày cũng qua loa, nhưng từ khi có con về, nhà ăn ngon hơn, đầm ấm hơn. Cảm ơn con nhiều lắm."

Lúc ấy, tôi không thể tin vào tai mình. Hóa ra trước khi tôi về làm dâu, gia đình chồng đã gặp rất nhiều khó khăn trong việc chăm lo bữa ăn. Tôi không ngờ những điều mình làm lại được ghi nhận và trân trọng đến vậy. Nhưng rồi tôi lại tự hỏi, liệu điều đó có đủ để khiến tôi gắn kết hơn với gia đình chồng không? Có lẽ tôi nên suy nghĩ về lời khuyên của chồng và sinh con, để mối quan hệ này trở nên khăng khít hơn. Nhưng thực lòng, tôi vẫn cảm thấy mình chưa có đủ sự chuẩn bị.

1
Như Ý (t/h)
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm