Đời sống

Phát hiện khối u trong não, mẹ chồng quỳ xuống cầu xin: Bí mật chấn động sau 5 năm ly biệt

Sau nhiều lần từ chối, tôi miễn cưỡng đồng ý tham dự cuộc họp gia đình nhà chồng. Không ai ngờ rằng, buổi gặp mặt tưởng chừng đơn giản này lại khơi dậy những ký ức cay đắng và đẩy tôi vào một tình thế khó xử đến nghẹt thở.

Chùm nho và lời trách móc nghẹn ngào: Bi kịch từ sự phân biệt đối xử của mẹ chồng / Vợ "hóa đá" khi thấy chồng xuất hiện tại khoa sản với người phụ nữ lạ, nhưng sự thật khiến cô bật khóc vì hạnh phúc

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

5 năm trước, khi vừa về làm dâu, tôi bị gia đình chồng coi thường dù công việc của tôi áp lực gấp nhiều lần chồng. Đêm nào tôi cũng thức khuya để hoàn thành công việc, nhưng họ vẫn vu khống tôi "ăn bám", lười biếng, trong khi tôi phải gánh vác mọi chi phí sinh hoạt. Đỉnh điểm là khi chị chồng mất một chiếc lắc vàng trị giá hơn 10 triệu đồng. Không một chút do dự, cả gia đình chồng đổ tội cho tôi. Quá sức chịu đựng, tôi rời đi và tuyên bố ly hôn.

Những năm qua, tôi không một lần đặt chân về nhà chồng, chỉ gửi quà ngày Tết, lễ. Chồng tôi hiểu và tôn trọng quyết định ấy. Nhưng lần này, trước lời năn nỉ tha thiết của anh và thông tin mẹ chồng phát hiện có khối u não, tôi không thể từ chối.

Vừa bước chân vào nhà, không khí nặng nề bao trùm. Tôi chưa kịp phản ứng, mẹ chồng đã run rẩy đưa ra kết quả khám bệnh, nước mắt rơi lã chã. "Bác sĩ nói phải phẫu thuật ngay, nhưng tôi không đủ tiền," bà nói trong tiếng nấc.

Rồi bất ngờ, bà quỳ xuống trước mặt tôi, nắm lấy tay tôi, giọng nghẹn ngào: "Hãy tha thứ cho mẹ. Chiếc lắc vàng năm ấy không phải mất, mà do mẹ mượn đi dự tiệc rồi đánh rơi. Vì sợ chị con trách móc, mẹ đổ tội cho con."

 

Những lời thú nhận khiến tôi chết lặng. Bao năm qua, tôi luôn nghĩ rằng lỗi lầm của mình là yêu sai người, lấy nhầm chồng. Nhưng hóa ra, tôi lại trở thành nạn nhân của một bí mật tàn nhẫn mà mẹ chồng che giấu.

Cú sốc chưa dừng lại ở đó. Sau lời thú tội, mẹ chồng tiếp tục van xin tôi: "Cho mẹ về ở với con để tiện điều trị. Các chị em của chồng con đều nghèo khó, mẹ chỉ còn biết trông cậy vào hai con."

Những lời nói ấy khiến tôi bàng hoàng. Bao nhiêu tổn thương, uất ức ngày xưa ùa về. Nhưng nhìn chồng đứng đó, ánh mắt đầy lo âu, tôi không đành lòng.

Trên đường về, chồng tôi liên tục cầu xin tôi bỏ qua quá khứ, giúp đỡ mẹ chồng trong lúc hoạn nạn. Tôi vừa thương chồng, vừa giận chính mình vì không thể đưa ra quyết định.

Liệu tôi có nên bỏ qua mọi chuyện, mở lòng đón nhận người đã gây tổn thương cho mình suốt ngần ấy năm? Hay tôi nên giữ vững lập trường, tự bảo vệ bản thân khỏi những rắc rối trong tương lai?

 

Câu trả lời nào cũng khiến tôi đau lòng. Nhưng một điều chắc chắn: cuộc gặp định mệnh này đã thay đổi tất cả.

1
Như Ý (t/h)
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm