Cách đây hơn 3 năm, tôi đã nghĩ mình là người hạnh phúc nhất thế gian khi yêu được người đàn ông vừa tử tế lại giỏi giang. Anh hơn tôi 2 tuổi, luôn yêu thương và trân trọng tôi. Chính bởi thế, chưa bao giờ tôi nghĩ có ngày mình lại mong đẩy anh vào vòng tay người con gái khác. Tôi sợ mất anh, sợ mất đi người đàn ông quá tuyệt vời.
Anh không phải là người đàn ông đầu tiên mà tôi yêu. Trước đây tôi từng có một tình yêu sâu đậm với người bạn học cùng lớp cấp 3. Mối tình đó theo tôi tới hết năm thứ 4 Đại học. Ai cũng khen chuyện tình của chúng tôi đẹp như mơ cho tới ngày anh ta bỏ rơi tôi giữa cái lúc tôi đang mang bầu ở tháng thứ hai.
Không thể nào nói hết nỗi đau đớn của tôi khi bị ruồng bỏ. Cái thai trong bụng cũng không giữ được vì tôi áp lực và khóc suốt. Hậu quả là tôi phải bỏ đứa bé đi. Nhưng ngày đó, vì quá sợ hãi, lo sợ, tôi đã tới phòng khám chui để từ bỏ đứa con của mình. Tất cả những việc này tôi giấu gia đình, duy chỉ có cô bạn thân là biết tất cả vì cô ấy luôn đồng hành bên tôi.
Với tôi mà nói, người bạn này chẳng khác gì chị em ruột. Cô ấy giữ bí mật giúp tôi, lo tiền và chăm sóc cho tôi những ngày tôi phải nằm liệt một chỗ ở nhà. Tôi biết ơn cô ấy vô cùng.
Nói về người đàn ông mà tôi yêu hiện tại, tôi và anh ấy yêu nhau được hơn 3 năm rồi. Chính anh ấy là người đã kéo tôi trở lại với cuộc sống nhờ trái tim ấm áp của mình. Chúng tôi cũng dự định sẽ làm đám cưới nhưng rồi một chuyện xảy ra làm cho dự định đó mãi mãi chẳng thể nào thành hiện thực.
Khi tôi biết mình không còn có thể sinh con được nữa, tôi đã muốn chia tay. Nhưng tôi không có cách nào để nói cùng anh. Tôi sợ anh không chấp nhận, sợ anh lại thương hại tôi mà không rời xa. Nếu như vậy thì tôi càng có lỗi với anh. Vậy là tôi phải đóng một màn kịch mà dù tôi không muốn vẫn phải cố diễn cho đạt.
Tôi bắt đầu tỏ ra mình chán anh, đi lại với người đàn ông khác. Thêm vào đó, tôi không ngừng tạo điều kiện cho bạn thân của mình và anh xích lại gần nhau hơn. Anh buồn vì tôi thay đổi nên hay tìm cô ấy tâm sự, nói chuyện. Chính điều này khiến họ ngày càng thân nhau hơn.
Và rồi cuối cùng, tôi cũng phát hiện ra họ đã qua lại sau lưng tôi. Hỏi tôi có buồn, có đau khổ không, tất nhiên là có. Nhưng tôi mừng nhiều hơn. Dù sao thì họ cũng có thể đến bên nhau và tôi có thể buông tay cuộc tình này. Tôi không muốn làm anh khổ và không muốn họ thương hại mình.
Tôi diễn nốt vai diễn của mình là gào thét vờ như mình đau đớn vì bị phản bội và nói lời chia tay. Anh ân hận và xin lỗi tôi vì đã làm tôi tổn thương.
Giờ thì họ đang chuẩn bị làm đám cưới vì đứa bé trong bụng bạn tôi cũng đã hình thành. Hạnh phúc của họ cuối cùng cũng đến. Chỉ còn tôi, chông chênh bước đi trên một con đường mà mình chẳng có gì ở đó nữa. Nhưng tất cả những điều này là bởi vì quá khứ tôi đã phạm sai lầm và giờ phải trả giá.