Đời sống

Sống chung với mẹ chồng: 5 triệu tiền ăn mỗi tháng vẫn thiếu, tôi bất lực khi bị biến thành "nhân viên đi chợ"

DNVN - Tưởng chừng việc góp tiền sinh hoạt sẽ giúp cuộc sống chung thuận lợi, nhưng tôi không ngờ rằng mỗi ngày về nhà, tôi đều bị mẹ chồng “gọi điện nhờ vả” mua đủ thứ. Đến khi phát hiện sự thật, tôi mới tá hỏa nhận ra mình đang gánh cả gia đình chồng mà không hay biết.

Bướm đậu bàn thờ là điềm lành hay dữ? / Bảo quản gừng 'chuyên nghiệp' với 3 mẹo cực hay này, gừng tươi ngon suốt cả năm, không sợ bị khô hay mọc mầm

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Tôi sinh ra và lớn lên ở phố cổ, từ nhỏ đã quen với cuộc sống đầy đủ, không phải lo toan quá nhiều chuyện tiền nong lặt vặt. Nhưng vì yêu chồng – một bác sĩ thú y tận Mỹ Đình, tôi chấp nhận rời bỏ thành phố náo nhiệt, về làm dâu trong một gia đình 6 người tại làng Phú Mỹ. Dẫu biết cuộc sống mới sẽ khác biệt, nhưng tôi không ngờ mình lại rơi vào tình cảnh trớ trêu như thế này.

Ngay từ đầu, vợ chồng tôi đã thống nhất gửi mẹ chồng 5 triệu mỗi tháng để phụ tiền ăn và sinh hoạt phí. Con số này hoàn toàn hợp lý vì hai vợ chồng tôi chỉ ăn cơm tối và cuối tuần. Lúc nhận tiền, mẹ chồng xúc động lắm, còn bảo: "Các con cứ yên tâm đi làm, ở nhà có mẹ lo toan hết!" Tôi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng mọi chuyện đã ổn thỏa.

Nhưng hóa ra, đó mới chỉ là khởi đầu của một chuỗi ngày dài bất công.

Ban đầu, mẹ chồng chỉ nhờ tôi mua mấy thứ nhỏ nhặt như hành, tỏi, rau thơm. Tôi vui vẻ nhận lời, nghĩ đó là chuyện bình thường. Nhưng rồi những lần "nhờ vả" bắt đầu tăng cấp. Hết mua nửa con gà, ba lạng thịt, đến tôm tươi, cá trắm nguyên con. Có ngày bà còn liệt kê cả danh sách dài như đi siêu thị.

 

Tôi bắt đầu thắc mắc: "Mẹ chợ ngay đầu ngõ, sao lúc sáng đi mua không tiện thể mua luôn?" Đáp lại, mẹ chồng tôi tỉnh bơ: "Mẹ quên!"

Quên một hai lần thì không sao, nhưng ngày nào cũng quên, quên có hệ thống, quên đến mức tôi phải tự hỏi: Bà có thực sự đi chợ không, hay chỉ đang đợi tôi mang thức ăn về?

Không chỉ vậy, tôi còn cay đắng nhận ra nhà em chồng cũng ở chung, nhưng họ chỉ góp 2 triệu mỗi tháng, trong khi cả em dâu lẫn đứa cháu đều ở nhà ăn không ngồi rồi. Tại sao tôi lại là người gánh vác nhiều nhất?

Nhẩm tính lại, ngoài 5 triệu đã đưa mẹ chồng, mỗi tháng tôi còn phải bỏ thêm gần 7 triệu để “đi chợ hộ”. Tức là riêng tôi đã nuôi gần hết cả nhà!

Chuyện này khiến tôi bức xúc đến mức phải nói chuyện thẳng thắn với chồng. Nhưng thay vì thông cảm, anh lại bênh mẹ chằm chặp:
"Em là con dâu thì giúp mẹ một chút có sao đâu? Tiền đó mình vẫn ăn mà!"

 

Lời nói của chồng như giáng một đòn mạnh vào tôi. Chẳng lẽ, tôi phải chấp nhận cảnh bị lợi dụng, chấp nhận hy sinh kế hoạch tài chính của mình chỉ vì “trách nhiệm làm dâu”?

Giờ tôi rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Nếu im lặng chịu đựng, tôi mất đi sự công bằng và cả kế hoạch tích cóp mua nhà. Còn nếu lên tiếng, chắc chắn mẹ chồng sẽ giận dỗi, có khi còn bị gán cái mác "con dâu chi li, tính toán với nhà chồng".

Tôi nên làm gì đây? Sống chung với mẹ chồng thực sự là một bài toán không dễ giải!

1
Như Ý (t/h)
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm