Đời sống

Thấy mâm cơm nằm chỏng chơ trên nền gạch, tôi gào lên hỏi tội vợ, nhưng bất ngờ mẹ lao ra cho ngay cái tát vào mặt

Tôi tưởng vợ mình hậu đậu làm rơi cả mâm cơm mà không chịu dọn nên bực mình quát mắng. Nào ngờ, mẹ tôi lại từ trong phòng hùng hổ xông ra và tát vào mặt tôi đau điếng.

Ép con dâu ly hôn vì cho rằng 'cau điếc', ai ngờ khi gặp lại thì tình cảnh tréo ngoe khiến gia đình chồng cũ 'đứng không vững' / Có nên bỏ chồng chỉ vì bạn thân?

Mẹ lúc nào cũng nói tôi khó tính, khô khan, gia trưởng. Mai này cô nào lấy phải tôi thì đúng là khổ. Tôi luôn luôn phản bác và cho rằng mình chỉ cần kiếm được tiền, như thế là đủ lo cho vợ con một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc.

Nhưng khi Nhung về nhà tôi, mẹ càng hay trách mắng tôi nhiều hơn. Bà cho rằng tôi đối xử quá đỗi lạnh nhạt với vợ...

Nhung và tôi quen nhau qua mai mối, em khi ấy 27, tôi thì đã 33. Chính vì tuổi đều đã cao nên chúng tôi chỉ tìm hiểu có hơn 3 tháng liền quyết định kết hôn.

Nhung khá hiền lành, đảm đang và luôn nhẫn nhịn. Dù tôi có khó tính, yêu cầu oái oăm ra sao em vẫn răm rắp thực hiện. Mẹ tôi thì là một người tốt tính và tâm lý, bà luôn đứng về phía con dâu. Nhà người ta thì mẹ chồng cố tình làm khó, nhà tôi bà lại là người đứng ra bênh vực, bảo vệ Nhung mỗi khi tôi đưa ra yêu cầu gì quá khó thực hiện.

Cuộc sống hôn nhân cũng không thể nói là hạnh phúc, nhưng nếu là nói đau khổ thì cũng không. Tôi thấy nó yên bình, nhẹ nhàng mà trôi qua.

Ngày ngày, 7h sáng tôi dậy thì vợ đã lo xong cơm nước. Ăn xong mẹ tôi phụ rửa bát, cô ấy vào chuẩn bị đồ đi làm cho tôi, rồi chuẩn bị trang phục cho cô ấy, chúng tôi rời nhà. Tối về lại là cơm vợ nấu, quần áo vợ giặt, nước hoa quả, đồ tráng miệng vợ làm... Trước khi đi ngủ mà đau vai gáy thì vợ đấm bóp, hôm nào mà mệt thì cô ấy còn chuẩn bị nước ấm ngâm chân cho nữa...

Thấy mâm cơm nằm chỏng chơ trên nền gạch, tôi gào lên hỏi tội vợ, nhưng bất ngờ mẹ lao ra cho ngay cái tát vào mặt - Ảnh 1.

(Ảnh minh họa)

Bù lại, lương của tôi cao và chủ động chuyển 1 nửa cho vợ. Chỉ vài ba ngày tôi sẽ xem sổ thu chi của cô ấy chứ không bao giờ dò hỏi. Nếu vợ tôi mua sắm quá đà hay có chỗ nào chưa hợp lý, tôi sẽ góp ý và Nhung cũng gật đầu vâng dạ. Có lẽ tự bản thân cô ấy cũng biết tôi nhiều tuổi hơn, trưởng thành và chín chắn hơn nên nghe răm rắp.

Nhưng mẹ tôi thì luôn thấy chướng mắt với cách đối xử của tôi dành cho Nhung. Bà nhiều lần gào lên bảo tôi sống với vợ hay sống với osin.

- Con xem, ai lại vợ cơm bưng nước rót như thế? Rồi lại còn phải mang nước, rửa chân cho con nữa! Sao con là chồng không thử chăm sóc vợ như thế đi!

- Mẹ kì quá, con đi làm có tiền đưa cho vợ rồi mà, con còn bận bao nhiêu việc.

- Thế nó không đi làm à? Đừng ỷ y cho rằng làm hơn tiền vợ là lên mặt. Con học cách san sẻ công việc với nó đi. Con thấy đấy, bố con ghê gớm đã làm khổ mẹ cả 1 đời, giờ con đừng làm khổ vợ con như thế nữa!

 

- Con biết rồi.

Nhưng "biết rồi" của tôi là sau đó mua cho vợ vài bộ quần áo, hoặc bắn cho thêm tí tiền chứ chưa bao giờ là giúp đỡ cô ấy việc nhà.

Tối hôm vừa rồi, tôi có hẹn đi ăn cùng hội bạn nên tầm gần 9h mới về. Nhưng tôi gọi cho vợ lúc 5 rưỡi - 6 giờ cô ấy không nghe nên mặc kệ mà đi thẳng. Khi Nhung gọi lại, tôi bực mình nên không thèm nghe.

Lúc trở về nhà, tôi choáng váng khi thấy mâm cơm chỏng chơ trên nền gạch. Đồ ăn bê bết dính vào sàn, bát đĩa thì vỡ bắn tung tóe. Chẳng hiểu sao lúc đó tôi nghĩ ngay tới việc Nhung ở nhà chờ cơm vì không thấy tôi về, chờ mãi không được mà giận rồi ném mâm.

Ý nghĩ ấy xẹt qua trong đầu, tôi giận đỏ phừng cả mặt, rồi lập tức gào lên:

 

- Nhung, tại sao mâm bát lại như thế này? Ra đây, cáu giận cái gì mà đập bát? Cô không coi ai ra gì nữa à?

Tôi vừa dứt lời thì mẹ tôi từ phòng hai vợ chồng bước ra, cho tôi ăn ngay 1 bạt tai đau điếng. Tôi ngơ ngác thì bà đã mắng ngược, hóa ra là Nhung để cả nhà ăn trước chứ nhất định không ăn. Sau đó, cô ấy chờ tôi tới mức đói và ngất xỉu.

- Con có biết nó đang mang thai không? Sức khỏe yếu cộng với bị đói, tụt huyết áp nên nó làm rơi cả mâm cơm định bê đi rửa. Con có biết con tệ bạc tới thế nào không, vợ gọi thì không chịu nghe, không về ăn cũng không chịu báo...

Tôi bần thần khi nghe mẹ nói những lời ấy. Nhìn vợ nằm thở dốc trên giường, tôi bỗng thấy cảm giác thương đến đau lòng. Hình như lần đầu tiên tôi thấy cô ấy ốm... Có lẽ chỉ đưa tiền cho vợ là chưa đủ, có lẽ tôi thật sự cần học cách quan tâm và san sẻ việc nhà với vợ như lời mẹ nói.

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm