Gần 30 tuổi, nhưng thu nhập mỗi tháng không nổi 10 triệu đồng, tôi không dám nghĩ đến chuyện tìm hiểu ai để cưới.
29 tuổi, tốt nghiệp đại học, có công việc ổn định tại một doanh nghiệp nhà nước. So với bạn bè cùng học, nhiều người nói tôi may mắn, vì xuất thân từ quê, gia đình nghèo, không thân quen ai, vậy mà ra trường, may mắn thế nào tôi lại xin được vào một doanh nghiệp nhà nước.
Tôi cũng cảm thấy mình may mắn hơn nhiều người, vì thực tế, rất nhiều người bạn của tôi ra trường 6 năm nhưng bây giờ vẫn lang thang xin việc, có người phải chấp nhận làm trái chuyên ngành, có người xin làm công nhân ở khu công nghiệp, có người lại làm công việc tay chân để sinh sống. Còn tôi, được làm công việc đúng chuyên ngành đã học, đó cũng là một may mắn.
Song, đôi khi tôi vẫn thấy buồn. Bởi mức thu nhập của một kỹ sư như tôi mà mỗi tháng cũng chỉ được 7-8 triệu đồng, chẳng có khoản nào khác. Bằng một vài người bạn của tôi học hết cấp 3 đi làm công nhân, họ cũng có mức thu nhập như vậy.
Có khác là, họ phải làm theo ca, còn tôi làm việc theo giờ hành chính. Nhưng nếu nói về áp lực, tôi nghĩ rằng áp lực của tôi lớn hơn của họ.
Gia đình ở quê, tôi làm việc tại thành phố, nên mỗi tháng tôi phải dành gần 1/3 thu nhập của mình cho việc thuê nhà ở, 2/3 còn lại tôi dùng để ăn uống, đổ xăng, điện thoại, bắt xe về quê,... tháng nào cũng chỉ đủ, hoặc thiếu.
Tôi cũng không biếu bố mẹ được đồng nào, thậm chí có tháng không đủ tiêu tôi còn phải vay hoặc xin mẹ tiền, tháng sau có lại trả mẹ.
Thu nhập không đủ sống, nên tôi không dám nghĩ đến chuyện yêu đương chứ đừng nói đến chuyện lập gia đình, sinh con đẻ cái. Từ hồi ra trường đến nay, tôi chỉ dám tìm hiểu hai người con gái, nhưng sau một thời gian, thấy "tình phí" tốn kém quá.
Bạn gái liên tục gợi ý mua cái này, cái kia, đi ăn chỗ này, chỗ kia,... nên tôi đành chủ động rút lui, từ đó đến nay chưa dám nghĩ đến chuyện yêu đương và thành lập gia đình.
Nghĩ đến chuyện cưới vợ, sinh con, hai vợ chồng thu nhập được hơn 10 triệu, chi phí tiền thuê nhà, điện nước, sinh hoạt không đủ, lại còn nuôi con, kéo theo đủ các loại tiền bỉm sữa, đối nội, đối ngoại,... tôi thấy mình không đủ can đảm.
Đấy là chưa kể, tôi có thể thất nghiệp, vì hợp đồng lao động công ty cũng chỉ ký ngắn hạn, và họ có thể đơn phương cho tôi nghỉ việc bất cứ lúc nào.
Gần 30 tuổi, đi đâu cũng có người hỏi thăm khi nào cưới vợ, nhưng đến bản thân tôi cũng không trả lời được câu hỏi này.
Theo Thuận/Báo Đất Việt