Chồng cờ bạc, rượu chè và không tu chí làm ăn, không giúp gì được cho cuộc sống của mẹ con tôi.
Tôi kém chồng 3 tuổi, chúng tôi cưới nhau được 4 năm, có một đứa con gái lên 2 tuổi. Tôi và anh đều được sinh ra trong gia đình có bố mẹ làm nông nghiệp, cuộc sống từ nhỏ rất vất vả, đó cũng là lý do tôi chọn anh, vì nghĩ chúng tôi có cùng hoàn cảnh, dễ hiểu nhau hơn, sẽ cùng nhau phấn đấu để xây dựng cuộc sống tốt đẹp hơn cho con cái sau này.
Nhưng sau khi cưới được khoảng 1 năm, chồng tôi bắt đầu thay đổi tính nết, anh không muốn đi làm thuê mà quyết định bỏ công việc hiện tại để đi buôn. Tôi khuyên anh đừng mạo hiểm, nhưng anh không đồng ý, còn nói tôi đang cản bước tiến của anh, nếu anh thất bại là do tôi.
Rồi anh thất bại, không những mất toàn bộ số tiền hai vợ chồng tích cóp được mà anh còn mất hết khoản tiền vay mượn để làm vốn. Nhưng chồng không dứng lại, vẫn tiếp tục vay mượn, lao vào buôn bán và lại thất bại lần nữa, thương con, bố mẹ chồng tôi phải bán cả đất đi để trả nợ cho anh, mong anh đi làm công ăn lương để ổn định cuộc sống.
Nhưng chồng không đi làm công ăn lương, anh ở nhà 3 năm nay không làm gì cả, suốt ngày lao vào rượu chè, cờ bạc, thậm chí cả gái gú và trở về gây sự với tôi. Lấy tiền của tôi đi đánh bạc, có khi còn bắt tôi và mẹ chồng đi vay tiền để anh đi đánh bạc.
3 năm qua, tôi không nhờ vả gì được chồng, thậm chí còn khốn khổ vì những khoản nợ do anh gây ra, cũng may có bố mẹ chồng hiểu và chia sẻ với tôi, giúp đỡ tôi chăm sóc con, nếu không tôi cũng không biết mình phải vượt qua những tháng ngày đó như thế nào.
Tình cảm tôi dành cho chồng cũng không còn, nhất là sau những lần anh đi đánh bạc về rồi lấy tiền của tôi, bắt tôi đi vay tiền, thậm chí đánh tôi khi tôi phàn nàn về các mối quan hệ của anh. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, và muốn ly hôn để tự giải thoát cho mình, giải thoát cho con mình khỏi cuộc sống gia đình như vậy.
Nhưng bố mẹ chồng không đồng ý, ông bà cầu xin tôi hãy thương con của họ, vì nếu bây giờ tôi và con bỏ đi nữa, chắc anh sẽ không chịu đựng được, lại lao vào rượu chè và các tệ nạn xã hội.
Tôi cũng hiểu cho những lo lắng của bố mẹ chồng, nhưng không thể hy sinh cả cuộc đời của mình vì một người đàn ông vô trách nhiệm như vậy được, còn tương lai của con tôi nữa, sẽ ra sao nếu sống bên cạnh một người cha như thế.
Tôi muốn ly hôn, nhưng điều lo lắng nhất bây giờ không phải bố mẹ chồng mà bố mẹ tôi, gia đình tôi bao nhiêu năm không có ai ly hôn.
Ông bà nội tôi trước đây còn sống vẫn tự hào với con cháu như vậy, bây giờ đến bố mẹ tôi cũng vẫn tự hào vì cả họ không có ai ly hôn cả, nếu bây giờ tôi ly hôn, chắc hẳn bố mẹ sẽ rất buồn, mang tiếng vì tôi lắm.
Nhưng nếu không ly hôn, tức là tôi chấp nhận khổ đau để giữ sĩ diện cho gia đình mình, như vậy có xứng đáng hay không?. Xin độc giả cho tôi xin lời khuyên.
Theo Nguyệt/Báo Đất Việt