Đời sống

Trưa nào anh đồng nghiệp cũng mang cơm cho nhưng tôi không thèm nhìn, ấy vậy mà chỉ một cuộc điện thoại đã làm tôi ăn hết hộp cơm

Nhìn cặp lồng cơm Việt đưa cho mỗi buổi trưa mà tôi chán ghét vô cùng.

Tổ tiên truyền dạy 3 điều này tưởng phúc mà hóa họa, kẻ ngu muội mới lầm tin / Nửa đêm em dâu gõ cửa nhà tôi cầu xin được ngủ nhờ, đến sáng hôm sau cô ta trở mặt nói ra một điều bẽ bàng

Tôi vào làm công ty này được một năm rồi, thầm yêu trộm nhớ anh chàng tên M. Anh ấy không chỉ đẹp trai mà rất giỏi trong công việc. Tôi dành rất nhiều sự quan tâm đến M nhưng anh coi tôi như không khí. Với anh lúc nào cũng chỉ công việc và công việc.

Giữa lúc tôi đang thất tình, chán đời, không biết làm sao để mở trái tim M. thì Việt thể hiện tình cảm công khai với tôi trong công ty. Từ khi biết Việt có ý với mình, tôi ghét anh ấy ra mặt. Cứ nhìn thấy Việt là tôi lại lẩn trốn. Thế nhưng làm cùng công ty, trốn mãi đâu có ổn.

Tôi gọi Việt ra quán cà phê ngồi nói chuyện. Tôi mắng anh ấy những lời lẽ rất nặng nề khó nghe và cấm theo đuổi tôi. Thế nhưng hôm sau anh tấn công dồn dập hơn, suốt một tuần, ngày nào anh cũng mang cặp lồng cơm đầy đủ chất, đặt lên bàn làm việc của tôi.

Không muốn làm Việt mất mặt trước đồng nghiệp khác nên tôi đưa cho chị đồng nghiệp bên cạnh ăn, còn mình ra quán mua cơm. Cứ nhìn thấy hộp cơm của Việt mà tôi buồn lòng, người mình yêu thì họ lại không thích, người mình ghét thì họ bám dai như đỉa.

Trưa nào anh đồng nghiệp cũng mang cơm đến cho nhưng tôi không thèm nhìn, ấy vậy mà chỉ một cuộc điện thoại đã làm tôi ăn hết âu cơm - Ảnh 1.

Tôi không biết phải làm sao để mở lòng yêu Việt đây? (Ảnh minh họa)

Trưa hôm qua, chị ngồi bên cạnh hỏi có ăn cơm không, đưa chị ấy ăn cho. Tôi đang định đưa cặp lồng cơm cho chị ấy thì có một số điện thoại lạ gọi đến. Tôi rất bất ngờ khi người đó xưng là mẹ của Việt, bác hỏi cơm ăn có ngon không? Nếu món nào không thích thì nói bác biết, sẽ thay đổi khẩu vị.

Câu cuối cùng bác bảo hai hôm nay ngã bị trẹo chân, không đi chợ được nên bác nấu ít món, khi nào khỏi sẽ nấu nhiều hơn. Nghe đến đây, cổ họng tôi nghẹn ngào, không thể nói được nữa. Tôi không ngờ Việt lại có người mẹ tâm lý tuyệt vời đến vậy.

Sau đó tôi không cho cơm nữa mà mở hộp cơm ra ăn hết sạch. Ngay khi tan làm, tôi bảo Việt đưa về thăm mẹ anh ấy.

Nhìn bác ấy chống gậy ra đón hai đứa mà tôi cảm động. Sau đó hai bác cháu có cuộc nói chuyện rất vui vẻ.

Cả buổi đêm, tôi không sao chợp mắt được. Tim tôi không có chút tình yêu nào với Việt nhưng việc làm của bác gái là tự nguyện nấu cơm giúp Việc tán gái làm tôi lại ngưỡng mộ vô cùng. Nhưng nếu bảo bây giờ nhân danh việc đó để đồng ý yêu Việt thì làm sao tôi làm nổi đây!?

 

1
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo