Đời sống

Tưởng đâu là bữa cơm hàn gắn tình cảm thông gia, nào ngờ thứ được bày trên mâm lại là một cú tát thẳng vào danh dự gia đình tôi!

DNVN - Từ ngày về làm dâu, tôi đã thấm thía sự phân biệt rạch ròi giữa hai gia đình. Bố mẹ chồng tôi giàu có, quyền thế, luôn coi nhà tôi – những người lao động bình thường – là kém cỏi, vô dụng. Tôi có thể chịu đựng những ánh nhìn dè bỉu, những lời mỉa mai của họ, nhưng điều khiến tôi uất hận nhất là khi họ ra tay với chính bố mẹ đẻ của tôi.

Sắp tới ngày vía Thần tài, người dân nên mua vàng nhẫn hay vàng miếng để thu hút tài lộc, may mắn? / Loại hạt đắt nhất chỉ có ở Việt Nam: 4 năm mới đậu quả, mỗi cây được vài chục hạt, giá 300 triệu/kg

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Mọi chuyện bắt đầu vào một buổi tối thứ Sáu. Bố mẹ chồng tôi bất ngờ gọi điện, mời thông gia sang nhà dùng bữa. Tôi đã ngạc nhiên nhưng cũng mừng thầm trong lòng – bao lâu nay họ chưa từng chủ động như vậy. Nghĩ rằng đây có thể là cơ hội để hai nhà xích lại gần nhau, tôi vội hỏi xem nên chuẩn bị món gì để tiếp đãi.

Nhưng câu trả lời của mẹ chồng khiến tôi sững sờ: "Con không cần nấu nướng gì cả, cứ để đó cho mẹ lo."

Lần đầu tiên bà chủ động như vậy, tôi hơi nghi ngại nhưng vẫn gạt bỏ những suy nghĩ tiêu cực. Tôi không thể ngờ rằng, thứ được dọn lên bàn ăn hôm sau không phải là một bữa cơm gia đình, mà là một màn hạ nhục không hơn không kém.

Chiều hôm sau, bố mẹ tôi ăn mặc tươm tất đến nhà thông gia. Tôi mong muốn đây sẽ là một buổi gặp gỡ vui vẻ, nơi hai gia đình có thể trò chuyện và hiểu nhau hơn.

 

Nhưng đến khi bố mẹ tôi đã ngồi vào bàn, bữa ăn vẫn chưa thấy đâu. Tôi thấp thỏm hỏi nhỏ mẹ chồng thì bà chỉ cười nhạt, bảo cứ yên tâm mà ngồi nói chuyện.

Rồi bà rời khỏi bàn, đi vào bếp. Tôi nghĩ bà đang gọi điện cho shipper để kiểm tra đồ ăn. Nhưng chỉ vài phút sau, bà quay lại, trên tay bê một chiếc mâm đậy lồng bàn kín mít.

Khi chiếc lồng bàn được nhấc lên, cả nhà chết lặng. Trên mâm không phải là những món ăn nóng hổi mà là... ba cuốn sổ đỏ!

Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì mẹ chồng đã lên tiếng, giọng đầy vẻ trịch thượng: "Mời anh chị thông gia ngồi xuống đây bàn bạc. Các con cũng sắp phải ra ở riêng. Đây, nhà tôi có ba căn nhà, tương ứng với ba cái sổ đỏ này. Chắc anh chị không rành bất động sản, nhưng thôi, nhờ anh chị chọn giúp một cái. Nhà anh chị có phúc phần, chắc chắn sẽ mang may mắn cho các cháu. Tôi nói có sai đâu, cháu T. về làm dâu nhà tôi cũng là phúc ba đời nhà anh chị rồi đấy!"

Bố mẹ tôi im lặng, cúi đầu không nói gì. Tôi thấy bàn tay mẹ siết chặt tà áo, còn bố thì khẽ thở dài. Cuối cùng, mẹ tôi cố gắng gượng cười, nói nhỏ: "Thôi, chuyện này là chuyện lớn, anh chị cứ tự quyết định. Chúng tôi không biết gì đâu."

 

Mẹ chồng tôi nhếch mép, cầm lấy ba cuốn sổ đỏ, cất đi như thể bà vừa chơi một ván cờ mà đối thủ không đủ tầm để đáp trả.

Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên. Shipper mang đồ ăn đến. Một bữa tiệc linh đình được dọn lên bàn, nhưng không ai trong gia đình tôi còn tâm trạng để ăn. Từng món sơn hào hải vị trước mặt tôi bỗng trở nên đắng nghét.

Tôi biết bố mẹ mình đã tổn thương đến mức nào. Họ không cần ai ban phát cho một căn nhà, cũng không muốn bị đặt vào vị thế thấp kém như vậy. Họ sinh thành, nuôi nấng tôi thành người, nhưng giờ đây, trước mặt thông gia, họ bị biến thành những kẻ bất lực, chỉ biết cúi đầu chịu trận.

Bữa ăn hôm đó kết thúc trong sự im lặng ngột ngạt. Tôi nhìn bố mẹ mình ra về mà lòng như lửa đốt. Và từ giây phút đó, tôi biết rằng, mối quan hệ này sẽ không bao giờ có thể hàn gắn được nữa.

Nhà chồng tôi không chỉ giàu có, họ còn rất giỏi trong việc hạ thấp người khác. Nhưng có một điều họ quên mất: Tôi sẽ không bao giờ để họ tiếp tục chà đạp lên bố mẹ mình một lần nào nữa!

 

1
Như Ý (t/h)
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm