Đời sống

Tưởng lấy được cô vợ khôn ngoan, nào ngờ về sống chung tôi ngớ người khi nghe hàng xóm hỏi 1 câu

Mọi chuyện tưởng chừng như suôn sẻ, cho đến một ngày tôi quyết định giới thiệu vợ sắp cưới với người hàng xóm đối diện.

Bỏ vợ mới sinh để chạy theo bồ, 3 năm sau gặp lại nghe tôi hỏi một câu chồng cúi đầu bước vội / Cho em gái tiền khám thai mà bị chồng đuổi khỏi nhà, tôi để lại mảnh giấy khiến anh van xin rối rít

Sau nhiều năm sống một mình, ở tuổi 40, tôi bất ngờ tuyên bố kết hôn. Điều này khiến cả gia đình và bạn bè đều ngạc nhiên, bởi người tôi chọn kết hôn lại là một cô gái trẻ hơn tôi đến 15 tuổi. Bạn bè cứ đùa bảo tôi là “trâu già gặm cỏ non,” nhưng tôi biết thừa rằng họ cũng ngầm ngưỡng mộ tôi, chỉ là không nói ra thôi.

Khi mọi người tò mò hỏi tôi làm sao có thể quen được một cô vợ trẻ như thế, tôi chỉ cười đáp: “Là vì ở hiền nên gặp lành thôi mà”. Nhưng thật ra, đằng sau câu chuyện này là cả một bí mật mà tôi chưa bao giờ kể cho ai nghe. Tôi gặp Hoa tại một tiệm mát xa dưỡng sinh, thấy em có giọng nói nhỏ nhẹ, lại xinh xắn nên tôi xin số điện thoại để làm quen, không ngờ cuộc gặp gỡ ấy lại kéo dài đến tận bây giờ.

Bạn bè khuyên tôi nên suy nghĩ kỹ vì Hoa còn khá trẻ, tính tình có thể chưa chín chắn, nhưng tôi chẳng bận tâm. Tôi đã quyết định cưới cô ấy làm vợ. Trước khi cưới, chúng tôi muốn sống thử để hiểu nhau hơn. Dù sao, em cũng đang ở trọ, còn tôi thì có hẳn căn chung cư rộng 100m². Tôi nghĩ, nếu không để cô ấy ở cùng thì để ai vào đây ở nữa, và thế là tôi dọn đồ cho em về sống chung.

Tưởng lấy được cô vợ khôn ngoan, nào ngờ về sống chung tôi ngớ người khi nghe hàng xóm hỏi 1 câu - 1

Tôi tự hào vì ở tuổi này vẫn tìm được cô vợ trẻ đẹp. (Ảnh minh họa)

Mọi chuyện tưởng chừng như suôn sẻ, cho đến một ngày tôi quyết định giới thiệu vợ sắp cưới với người hàng xóm đối diện. Anh là một ông bố đơn thân, một mình nuôi con nhỏ bị hở hàm ếch. Nhìn hoàn cảnh của anh và đứa bé, tôi không khỏi thương cảm, nên mỗi lần đi công tác về, tôi thường mua chút quà cho con trai anh.

Ngày đưa Hoa về sống chung cũng là ngày tôi gặp người hàng xóm ở nhà. Tôi hào hứng giới thiệu vợ sắp cưới với anh, nhưng ngay lập tức nhận ra sự lúng túng giữa 2 người. Trước khi tôi kịp hiểu chuyện gì, em đã chạy thẳng ra thang máy, không nói một lời. Tôi chưa kịp phản ứng thì người hàng xóm hét to:“Đứng lại! Cô có đứng lại không?”.

Tôi vội chạy đến hỏi anh có chuyện gì, nhưng câu trả lời của anh khiến tôi ngỡ ngàng. Anh giải thích rằng Hoa chính là mẹ ruột của con trai anh. Khi mang thai, cô ấy đã muốn bỏ đứa bé vì biết con bị hở hàm ếch, nhưng anh không đồng ý. Cuối cùng, khi đứa bé chào đời, Hoa đã bỏ rơi con tại bệnh viện và để anh một mình nuôi con đến giờ.

Nghe xong câu chuyện, tim tôi như bị thắt lại. Tôi không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Trời ơi, làm sao mà người phụ nữ tôi yêu, người mà tôi định dành cả phần đời còn lại để sống cùng, lại có thể là mẹ ruột của đứa trẻ mà người hàng xóm kia đang nuôi? Những gì tôi tin tưởng bấy lâu nay đột nhiên vỡ tan như bọt biển.

Tôi đã nghĩ mình may mắn khi tìm được một người vợ trẻ trung, thông minh, nhưng giờ đây, sự thật phũ phàng lại đập vào mặt tôi, khiến tôi không biết phải làm sao.

 

Tôi vội chạy xuống đi tìm Hoa thì thấy cô ấy đang ngồi thu mình trong quán cà phê nhỏ, đôi mắt ngấn nước, đầy sợ hãi và hối hận. Tôi cảm nhận được sự bất an và đau đớn trong ánh mắt em. Cô ấy đã phạm sai lầm trong quá khứ, nhưng liệu điều đó có nghĩa là mọi thứ phải chấm dứt ở đây?

Tôi ngồi xuống bên cạnh cô ấy, im lặng một lúc trước khi nhẹ nhàng nói:

-“Em có gì muốn nói với anh không?”.

Hoa không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng run rẩy:

- “Em biết anh sẽ ghét em... Nhưng em đã không thể đối mặt với quá khứ. Em đã làm một điều khủng khiếp, bỏ rơi con trai mình... Em không xứng đáng để được tha thứ…”.

 

Tôi thở dài, lòng nặng trĩu nhưng tôi biết rằng đây là lúc để đưa ra một quyết định không chỉ dựa trên cảm xúc cá nhân. Tôi đã sống đủ lâu để hiểu rằng ai cũng có quá khứ, và quá khứ đó đôi khi không dễ dàng bỏ lại phía sau.

- “Anh không biết anh có thể tha thứ cho em ngay lập tức được không”, tôi nói một cách chậm rãi.“Nhưng anh biết một điều, nếu chúng ta yêu nhau, thì chúng ta cần đối mặt với mọi thứ cùng nhau. Con trai em đang sống ngay bên cạnh, và thằng bé không có tội. Nó cần mẹ, và em cần phải chịu trách nhiệm với cuộc đời của nó”.

Hoa nhìn tôi, nước mắt chảy dài trên má, không nói nên lời và chậm rãi nói:“Con của em là kết quả của mối quan hệ không bắt đầu từ tình yêu. Khi có thai, lúc đi siêu âm thì phát hiện em bé bị hở hàm ếch, em muốn đình chỉ thai kỳ lúc đó nhưng lại không làm được. Nên đến ngày sinh con em quyết định bỏ đi. Em không biết nếu lấy anh rồi, sau này em sinh con thì con có bị lặp lại căn bệnh này 1 lần nữa không, em rất sợ”.

Tôi im lặng lắng nghe, lòng trĩu nặng. Không khí giữa chúng tôi trở nên nặng nề, như thể có một tảng đá vô hình đang đè lên ngực. Tôi có thể cảm nhận được nỗi đau và sự hối hận trong giọng nói của em, nhưng tôi vẫn không thể xua tan cảm giác bị phản bội đang bao trùm tâm trí mình.

Hoa cúi đầu, nước mắt tiếp tục rơi.“Em biết mình đã làm tổn thương con, và em biết mình phải đối mặt với hậu quả. Nhưng em không chắc liệu em có đủ sức để bước tiếp không, liệu em có thể trở thành một người mẹ tốt hay không... Em đã làm sai quá nhiều rồi, anh ạ".

 

Tôi cảm thấy trái tim mình bị giằng xé giữa cảm giác muốn tha thứ và nỗi đau không dễ nguôi ngoai. Cuộc sống không hề đơn giản như tôi từng nghĩ, và tình yêu đôi khi cũng không đủ để xóa đi những vết thương sâu trong quá khứ.

“Em có sẵn sàng quay lại và đối diện với con của mình không?”tôi hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định.“Nếu em muốn, anh sẽ cùng em vượt qua chuyện này. Nhưng nếu em không thể... có lẽ chúng ta cần phải suy nghĩ lại về mối quan hệ này”.

Hoa im lặng một lúc lâu, rồi ngước lên nhìn tôi, đôi mắt chứa đầy nỗi đau và sợ hãi.“Em... em sẽ thử. Em sẽ cố gắng. Nhưng xin anh hãy cho em thời gian, em không chắc mình có thể làm được ngay lập tức. Nhưng vì anh, và vì con, em sẽ cố gắng”.

Tôi gật đầu, cảm thấy một chút hy vọng lóe lên trong lòng. Tôi biết rằng con đường phía trước sẽ không dễ dàng, và những vết thương từ quá khứ sẽ không thể lành lại chỉ sau một đêm. Nhưng tôi cũng biết rằng nếu chúng tôi quyết tâm, chúng tôi có thể vượt qua được.

“Anh sẽ ở bên em”, tôi nói, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ấy.“Nhưng em phải thực sự muốn điều này. Không chỉ vì anh, mà vì con, và vì chính em nữa. Chúng ta sẽ cùng nhau bước qua khó khăn này”.

 

Hoa nắm chặt tay tôi, như tìm kiếm sự an ủi và động viên. Và trong khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận được rằng, dù có khó khăn đến đâu, chúng tôi vẫn còn cơ hội để bắt đầu lại từ đầu, để sửa chữa những sai lầm và hướng tới một tương lai tốt đẹp hơn.

Sau này nếu tôi và cô ấy kết hôn, tôi sẽ cùng cô ấy lo cho con trai riêng, và cùng tìm hiểu về lớp tiền sản để chuẩn bị sinh ra những đứa con khoẻ mạnh nhất.

1
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm