Đời sống

Uất nghẹn với hành động cay nghiệt của mẹ chồng trong đêm tân hôn

"Chẳng nhẽ, nghèo khó đến nỗi con đi lấy chồng mà không trao nổi tí kỉ niệm nào à?".

Đêm tân hôn tôi nghe thấy tiếng khóc thê lương từ tầng trên cùng nhà chồng / Đang ngất ngây hạnh phúc trong đêm tân hôn tôi giật mình khi chạm phải một thứ, nghe lời giải thích từ vợ tôi rụng rời bỏ đi

Tôi và chồng yêu nhau từ hồi học đại học. Anh là người thủ đô, còn tôi là gái quê chính hiệu. Chúng tôi cùng học đại học Ngoại ngữ rồi thân và yêu nhau từ năm thứ 3 đại học. Đến khi ra trường hơn 1 năm thì anh chính thức muốn cưới tôi làm vợ.

Cũng như bao cặp đôi khác, tôi được anh dẫn về ra mắt gia đình để chính thức mối quan hệ. Nhưng khi ấy, thân phận tôi vẫn chưa bị rẻ rúm như bây giờ. Mẹ chồng tôi vẫn nhìn tôi với con mắt thiện cảm, rằng tôi là đứa con gái ngoan, học hành, công danh thành đạt.

Rồi mọi chuyện dần thay đổi từ sau ngày dạm ngõ. Mẹ anh bắt đầu có cái nhìn khinh thường tôi và gia đình. Vì đơn giản gia đình tôi làm nông nhiều đời nay, không xứng với gia đình bà. Có lẽ lúc đó bà đã muốn hủy đi mọi kế hoạch của chúng tôi. Nhưng chồng tôi kiên quyết lắm nên bà đành chấp nhận mà tổ chức đám cưới cho chúng tôi.

Nghĩ đến cảnh bị mẹ anh đối xử như vậy tôi tủi thân lắm và càng thương bố mẹ mình nhiều hơn. Có những lúc tôi muốn dừng lạinhưng rồi lại nghĩ đến anh, rồi lại được anh động viên để vượt qua tất cả tìm đến hạnh phúc của riêng mình. Cứ tưởng mọi chuyện rồi sẽ qua đi khi đám cưới của chúng tôi được diễn ra suôn sẻ. Thế nhưng...

Uất nghẹn với hành động cay nghiệt của mẹ chồng trong đêm tân hôn Ảnh minh họa.

Hôm cưới tôi, ai ai trong làng ngoài ngõ đều xuýt xoa tôi số sướng, lấy được chồng Hà Nội, gia đình khá giả… Nhưng nào ai có biết một cô dâu như tôi đã phải đau khổ và bị xúc phạm đến nhường nào khi bị mẹ chồng xông vào phòng tân hôn để đòi của hồi môn vừa trao tặng.

Hôm đó, sau khi bữa tiệc kết thúc ở nhà hàng, chúng tôi vừa về tới nhà, chưa kịp thay đồ, mẹ chồng tôi đã mò lên tận phòng để hỏi chuyện nhà đẻ tôi có trao hồi môn gì không? Thấy vậy tôi ức lắm nhưng chẳng nhẽ lại thể hiện thái độ với mẹ chồng ngay.

Tôi chỉ cười cho qua thì bà lại hỏi cố mãi, rồi lại còn giọng cạnh khóe: "Chẳng nhẽ, nghèo khó đến nỗi con đi lấy chồng mà không trao nổi tí kỉ niệm nào à? Thái độ và cái giọng kéo dài đến khó chịu, tôi đành trả lời: "Bố mẹ con nghèo không cho con được tiền của nhưng cũng đã nuôi được con thành người tử tế và có công ăn việc làm ổn định. Đó là hồi môn của con mẹ ạ!".

Nghe đến vậy bà bù lu bù loa bảo: "Mày chưa về đã dạy khôn tao, thế tao không dạy được thằng chồng mày tử tế à? Đã thế, cái kiềng, lắc tay và nhẫn lúc tao trao, mày trả hết cho tao, nhà mày có cho mày cái gì đâu mà tao phải cho…"

mẹ chồngẢnh minh họa.

 

Nghe đến vậy tôi không ngần ngại mà tháo toàn bộ số trang sức được gọi là quà cưới đó cho bà mẹ chồng cay nghiệt. Chưa bao giờ tôi thấy bị xúc phạm đến như vậy. Ngay đêm đầu tiên về nhà chồng mà tôi đã bị tổn thương ghê gớm. Mặc cho chồng ra sức động viên tôi vẫn không thể nguôi đi cái sự uất ức và tủi thân mà bà mẹ chồng vừa ban tặng.

Vậy là tôi bắt đầu cuộc sống mới bằng những ngày nặng trĩu.Lấy chồng được gần 1 tháng mà với tôi cuộc sống mới này như đã kéo dài cả năm, thật ngột ngạt và khó chịu. Bà thì vẫn thái độ khinh khỉnh với tôi và hiển nhiên là tôi cũng chẳng thể yêu quý được bà. Chỉ tội chồng tôi ở giữa, ra công đi hàn gắn tình cảm, nhưng tôi nghĩ mọi chuyện sẽ chẳng thể khá hơn được.

Hay giờ tôi đề xuất ý kiến ra ngoài ở riêng cho cuộc sống nhẹ nhàng hơn? Không biết chồng tôi có đồng ý không nữa, như thế có làm khó cho anh không vì bà chỉ có mình anh là con? Nếu cứ sống thế này, tôi sợ tôi không thể chịu được lâu, rồi đến cả tình yêu của chúng tôi cũng sẽ chết trong căn nhà ấy mất. Tôi biết phải làm sao?.

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm