Nói ra thì mọi người lại nghĩ tôi quan niệm này kia, phân biệt trai gái. Nhưng thú thực, một người con gái mà uống rượu quá nhiều, lại là uống trước mặt bạn bè họ hàng của mình, nhất là bố mẹ mình thì có thể chấp nhận được không. Tôi dù có muốn thông cảm thì gia đình tôi cũng khó lòng chấp nhận em làm vợ tôi.
Ngày tôi yêu em, tôi thích nhất ở em là tính cách hồn nhiên, vui vẻ, yêu đời. Em rất đặc biệt, đặc biệt từ cách giao tiếp với bạn bè tới ngoại hình. Em ăn mặc cá tính, rất có thời trang và nói chuyện thì vui thôi rồi. Mỗi lần em nói chuyện là cả lũ cười rất tươi. Có một điều mà tôi rất chú ý ở em, đó là, em uống rượu rất giỏi. Có khi, trong đám bạn ấy, mấy ông con trai còn gọi em là sư phụ. Lúc đó, tôi lại thấy chuyện con gái uống được rượu rất vui, rất cá tính. Chúng tôi thường rủ nhau đi chơi, tụ tập rồi nói chuyện. Khi đó, em thường nói với tôi là, em có khả năng uống rượu đấy nên đừng dại mà ép em.
Tôi không tin chỉ cười, vì tôi nghĩ, con gái thì làm gì uống được rượu như thế mà nói lớn. Em lại cười xuề bảo tôi không tin thì cứ thử. Và đúng là khi tôi thử, tôi phục em luôn. Em uống rượu giống như đàn ông luôn. Sau đó, chúng tôi hay rủ nhau đi chơi thì đều có em. Nói chung, uống rượu với bạn bè phải có cả trai, cả gái và con gái biết uống rượu thì càng vui. Từ đó, chúng tôi trở thành tri kỉ, đi đâu cũng có nhau. Cũng sau những cuộc vui chơi đó và sau nhiều lần tiếp xúc, tôi yêu em.
Tôi chính thức tỏ tình em vào một ngày đẹp trời, có hoa hồng và có rượu vang. Tôi yêu tính cách của em, con người của em. Chúng tôi vui vẻ, hạnh phúc bên nhau và đặc biệt rất hợp nhau trong mỗi lần tụ tập vui chơi. Nhưng đúng là, khi yêu, con người ta trở nên ích kỉ. Ngày trước còn là bạn, tôi vui vì mỗi lần em thách đố bạn bè uống rượu rồi phê phê, nói chuyện làm tôi buồn cười. Nhưng bây giờ, thấy em uống với anh bạn rồi cười cợt, tôi cảm thấy có chút khó chịu. Nhiều lần như thế, tôi thành bực bội với em.
Tôi không cho em uống nhiều rượu nữa, uống như thế người khác nhìn vào không hay. Tôi bảo em, con gái không nên uống nhiều rượu thì em nói lại là ‘trước anh bảo thích em uống rượu, con gái uống rượu được là vui, là cá tính, sao giờ anh lại cấm em!’. Em không hiểu cảm giác của tôi. Trước là bạn, bây giờ là người yêu, tôi không nói thì em cứ uống mãi, uống thế say ra thì người khác đánh giá. Tôi cũng không thích người yêu của tôi lại la cà với mấy người đàn ông khác kiểu vậy. Nhỡ đi đâu em say khướt thì ai biết được chuyện gì xảy ra. Cũng vì chuyện này mà có lần chúng tôi giận nhau vài ngày, em còn tỏ ra khó chịu với tôi.
Lâu dần cũng thành thói quen, tôi giận em cũng đã suy nghĩ lại nhưng chuyện thi thoảng tụ tập cùng bạn bè, em vẫn uống là chuyện thường. Nói nhiều cũng mệt nên tôi cũng mặc kệ, chỉ cần là em biết giữ mình, đừng hô hào quá như đàn ông là được. Ấy vậy mà, em có cái tính, hễ gặp ai là em lại thích chúc tụng rồi vui vẻ, cà kê chén rượu. Tôi nhiều khi phải giả vờ ga lăng uống thay em chứ sao mà bằng được.
Nói chung, cái gì ở em cũng tốt. Em là người rất chu đáo, biết điều, sống có đạo lý lại yêu tôi chân thành. Chỉ mỗi cái tội em hay uống rượu là tôi không hài lòng, dù điều này không làm ảnh hưởng nhiều tới tình yêu của chúng tôi. Vì yêu em nên tôi bỏ qua tất cả mọi chuyện, hi vọng là sau này khi cưới nhau, em sẽ không như thế nữa. Tuổi trẻ vui vẻ tí cũng không sao. Tôi thông cảm cho em, chỉ là đôi lúc ghen tuông khiến tôi phật ý mà thôi.
Nhưng cái ngày tôi đưa em về ra mắt, dù đã dặn đi dặn lại nhiều lần là em không nên uống rượu trước mặt bố mẹ tôi, họ hàng nhà tôi. Vì như thế, mọi người sẽ nghĩ không hay về em. Em đồng ý với tôi rồi. Về nhà, em thể hiện là cô gái đảm, chịu khó, nấu ăn rất ngon và chăm làm, tôi hài lòng. Tưởng là mọi chuyện sẽ êm đẹp, nào ngờ, đến lúc cơm nước, có mấy người bạn của chúng tôi, quen nhau cả trêu đùa cà kê em chén rượu, thế là em cầm chén lên uống luôn. Tính em rất hay, uống được vài chén rồi bắt đầu em cứ uống tiếp, vì vui nên không để ý mấy. Em còn sang cả mâm của bố mẹ, chú bác tôi chúc như một gã đàn ông, làm tôi không biết giấu mặt đi đâu. Nói không ngoa chứ hôm đó em còn cho mấy cậu bạn tôi say bí tỉ, không biết trời đất là gì. Nhìn em uống cứ 100% hết sạch cốc mà tôi choáng luôn. Đúng là không còn biết nói lời nào với người nhà nữa.
Cả họ nhà tôi trố mắt nhìn em. Em còn hô hào 1-2-3 dô này nọ, ai cũng nhìn em ngưỡng mộ hoặc là ái ngại, vì tại sao lại có cô gái tự nhiên, không giữ ý như vậy trong ngày về ra mắt nhà người yêu?
Bây giờ, bố mẹ tôi nhất định không đồng ý cho tôi cưới em làm vợ. Cả họ nhà tôi phản đối chuyện này, còn tôi thì thật sự khó nghĩ. Tôi biết, em rồi sẽ thay đổi và em cũng sẽ là người vợ tốt, là con dâu tốt. Nhưng đúng là, em không thể nào ghi điểm trong mắt gia đình tôi nếu em cứ như vậy. Tôi cảm thấy phiền lòng, buồn chán lắm. Không biết nên làm thế nào đây. Nếu bố mẹ cứ cương quyết thì tôi phải làm sao trong trường hợp thế này, hãy cho tôi lời khuyên?