Đời sống

Vợ đau đớn tột độ khi phát hiện bí mật "động trời" sau cánh cửa phòng làm việc của chồng

Thấy chồng dạo gần đây thường xuyên ở lại công ty tăng ca, tôi mới nấu nướng đồ ăn rồi mang qua tẩm bổ cho chồng, nào ngờ...

Ly hôn 2 năm, mẹ chồng bị tai biến vẫn vào chăm, hôm ra viện bà cho tôi sổ tiết kiệm 3 tỷ / Sau buổi đi siêu thị với con dâu tương lai, mẹ chồng bắt con trai chia tay ngay lập tức vì lý do này

Tôi và chồng quen nhau chưa đến 1 năm thì cưới. Ở thời điểm đó, tôi và chồng đều đã thuộc hàng "lão luyện". Gặp gỡ cảm thấy hợp thì quyết định gắn bó.

Một số bạn bè gặp chồng tôi đều góp ý rằng nhìn anh đào hoa, bảo tôi phải cố mà giữ. Tôi chỉ cười, với tôi, cái gì trên đời này cũng có thể thay đổi, nhất là lòng người. Nếu người ta đã không muốn ở thì cố giữ cũng chẳng được gì.

Cưới nhau xong, tôi có em bé luôn, cuộc sống gia đình vẫn cứ êm đềm trôi đi cho đến khi con tôi được hơn 1 tuổi. Công việc của anh bận rộn hơn, thời gian nán lại công ty nhiều hơn. Trước đây, hầu như tối nào anh cũng tranh thủ về sớm để ăn cơm cùng mẹ con tôi nhưng thời gian này, anh cắt luôn cơm ở nhà. Thậm chí còn chẳng có cuối tuần.

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa

Anh về nhà khi tôi và con đã ngủ, rồi đi lúc tôi và con chưa cả dậy. Tôi cũng không biết công việc của anh bận đến cỡ nào. Lắm lúc muốn chờ chồng về để ngồi nói chuyện tâm sự nhưng con tôi lại không thể thiếu hơi mẹ. Nó cũng rất cần tình cảm của bố thời điểm này. Thế nhưng... Nhiều khi tôi có cảm giác như căn nhà chỉ có mình hai mẹ con tôi sống vậy.

Tôi đành viết một email gửi cho chồng với nội dung mong anh quan tâm gia đình hơn. Anh chỉ nói xin lỗi, thời điểm này khá vất vả và anh đang cố gắng cho tương lai. Mong tôi và con sẽ thông cảm cho anh. Bản thân anh cũng rất áp lực. Nghe những lời như vậy, tôi lại thương anh hơn.

Tối đó, tôi tranh thủ cho con ăn sớm rồi qua nhà hàng xóm gửi 1,2 tiếng để mang cơm tẩm bổ cho chồng. Lúc tới công ty, bác bảo vệ nhận ra tôi luôn, ông nói sẽ báo để chồng tôi xuống đón nhưng tôi bảo không cần, tôi muốn dành cho chồng sự bất ngờ.

Tôi chậm rãi bấm thang máy lên tầng chồng làm. Cả văn phòng đúng là chỉ còn mỗi phòng chồng tôi sáng đèn. Tôi khẽ khàng tiến đến. Vừa tới gần cửa, tôi nghe có tiếng phụ nữ phát ra từ đó. "Em nhớ anh lắm đấy, cả ngày nhìn thấy mà chỉ có mỗi mấy tiếng buổi tối thế này, hay hôm nay anh ở nhà em đi. Bảo với vợ công việc nhiều anh tăng ca mai anh về".

 

Giọng chồng tôi từ tốn "không được, như vậy vợ anh sẽ nghi ngờ, mối quan hệ của chúng ta sẽ chấm dứt, em muốn như thế sao". Cô gái kia nũng nịu "chán quá". Thế rồi có lẽ chồng tôi đã dành cho cô ta những hành động mà chắc hẳn ai cũng đoán được.

Chân tay tôi rụng rời, tôi cố gắng nắm chặt khay cơm trên tay nán lại ở đó một hồi lâu đủ để thấy và nghe được những gì kinh khủng nhất cuộc đời sau cái cánh cửa phòng làm việc ghi danh "Trưởng phòng nhân sự" kia của chồng tôi.

Quá bẽ bàng với thực tại, tôi phi xe về mà tim vụn vỡ. Tôi thực tình không biết phải làm sao với cuộc hôn nhân này. Tôi không đành lòng ly hôn. Xin cho tôi lời khuyên với...

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm