Ngân từng là cô gái trong mơ của biết bao gã trai chúng tôi. Chẳng phải "nghiêng nước nghiêng thành" nhưng sự hài hước đáng yêu, vẻ bề ngoài dễ mến của em khiến không chỉ tôi mà biết bao chàng trai khác chỉ muốn trồng cây si.
Hồi đấy trong "hội trồng si" của em có tôi và Tài. Chẳng hiểu có phải do ông trời muốn trêu ngươi không mà luôn sắp đặt cho cuộc đời tôi và Tài, 2 đứa vốn chẳng đội trời chung, lại luôn dính đến nhau. Có lẽ mối "nghiệt duyên" đó bắt đầu từ năm đại học thứ nhất, khi tôi và cậu ta cùng thích một người.
Chuyện những thằng con trai cùng "cảm nắng" chung một người âu cũng là chuyện thường tình. Khi biết cô gái ấy nhận lời đến với Tài, tôi khá bất ngờ và sốc vì tưởng nàng đã bật đèn xanh cho mình. Mãi sau này, tôi mới biết ngày đó Tài đã thêu dệt đủ mọi thứ chuyện về tôi. Cậu ta còn dám bịa đặt cả chuyện tôi từng khiến một cô gái có thai rồi chạy làng. Từ đó, tôi thề không đội trời chung với cậu ta.
Lần này, bằng một cách nào đó, ông trời lại khiến hai đứa tôi cùng mến một người. Giờ thì tôi đã khác, tất nhiên không để Tài chơi những trò xấu như trước kia. Hơn nữa, tôi cũng cảm nhận rõ được Ngân có tình cảm dành cho mình. Và lần này ông trời đã không phụ lòng của người nỗ lực. Ngân đã đồng ý nhận lời làm bạn gái tôi.
Khỏi phải nói cảm giác sung sướng trong tôi nó lớn thế nào. Tôi muốn khoe sự kiện này với cả thế giới, muốn biết Ngân giờ sẽ là bạn gái của thằng Lâm này.
Chúng tôi đã có những tháng ngày hẹn hò hết sức vui vẻ. Tôi chẳng còn trẻ trung gì, hơn nữa tôi thật lòng muốn Ngân trở thành người phụ nữ của đời mình. Tôi biết gần như chắc chắn giờ em chưa muốn kết hôn nhưng nếu đợi 3 năm như em nói, tôi sợ sẽ có nhiều thứ thay đổi mất. Tôi muốn em là vợ tôi.
Để thực hiện được điều đó, tôi đành phải dùng hạ sách, khiến em "gạo đã nấu thành cơm". Ngày cầm chiếc que thử thai hiện 2 vạch, Ngân lo lắng vô cùng còn tôi thì không thể giấu được sự sung sướng. Một cô gái như em chắc chắn sẽ không thể làm điều gì khác ngoài việc kết hôn. Tôi biết Ngân là con người rất hướng về gia đình, luôn muốn chăm sóc, tạo dựng một ga đình hạnh phúc.
Đám cưới diễn ra một cách nhanh chóng nhất có thể. Đến lúc mặc váy cô dâu, em mới chỉ bầu khoảng 7 tuần nên trông vẫn rất gọn gàng, người ngoài nhìn vào khó có thể đoán được là đang mai thai. Tôi còn nhớ rất rõ khoảnh khắc mình đón em từ tay của bố vợ. Ngân thật xinh đẹp trong chiếc váy cưới tinh khôi. Tất nhiên, trong đám cưới đó tôi càng không thể quên được ánh mặt của Tài, người đàn ông thua cuộc.
Hôm cưới bạn bè đến rất đông, tôi thì vui khỏi nói nên uống quá trời. Đời người mới có một lần vui như hôm nay, say một chút cũng có sao. Tôi uống hết với đồng nghiệp rồi anh em đá bóng đếnhội anh em cấp 1,2,3.
Đêm tân hôn, men rượu say trong người càng khiến tôi trở nên rạo rực. Nhìn thấy Ngân bước ra từ nhà tắm, tôi không sao kiềm chế được mình. Hôm nay đây, người phụ nữ này đã là vợ của tôi rồi.
Mặc Ngân đẩy ra nói tôi nhẹ nhàng, tôi vẫn lao vào em mà hôn ngấu nghiến cho thỏa ước bấy lâu nay. Em càng chống cự, tôi càng cảm thấy thích thú, khoái cảm dâng cao. Bất chấp việc vợ mới có bầu, lúc ấy tôi chẳng nghĩ được gì ngoài thỏa mãn dục vọng. Đêm đó, sau khi tôi kéo vợ dậy để "chiến" lần 2, Ngân đã bị ra máu.
Ngay khi sáng dậy, tôi đưa vợ vào ngay một phòng khám có tiếng để kiểm tra thì đau đớn nghe bác sĩ thông báo Ngân đã bị sảy thai. Cái tin đó khiến tôi bủn rủn chân tay còn vợ thì ngất luôn tại chỗ.
Mới cưới được 1 ngày, vợ tôi đã về ngoại để tĩnh dưỡng. Tôi thật sự không biết nói gì ngoài lời xin lỗi. Ngân không thèm nhìn mặt hay nói chuyện với tôi một câu. Tôi biết lỗi của mình nên vẫn qua lại nhà vợ để thăm hỏi thường xuyên. Bố mẹ vợ không biết chuyện gì đã xảy ra khiến hai đứa đến nông nỗi này nên luôn động viên Ngân về với tôi.
Phải mất đến 2 tháng, Ngân mới đồng ý dọn về nhà. Giữa chúng tôi là một không khí vô cùng sượng sùng, tôi thì chẳng biết phải nói gì, Ngân thì không muốn nói. Chúng tôi cứ thế, sống cùng một nhà với nhau nhưng còn xa hơn người dưng ngoài phố.
Đúng 1 năm 3 tháng sau ngày cưới, vợ mới chủ động mở lời với tôi. Có lẽ khóa trị liệu tâm lý đã giúp cô ấy phần nào quên đi được nỗi mất mát lớn kia và mở lòng hơn với tôi. Mối quan hệ của chúng tôi đã có nhiều tiến bộ song vẫn là hai người ngủ 2 phòng riêng.
Chúng tôi đã ăn chung một mâm, cùng nhau đi dự những buổi tiệc và nói chuyện với nhau một cách vui vẻ dù có chút không được tự nhiên. Thực ra chúng tôi có nhiều lần cố gắng gần gũi nhau song cơ thể Ngân đều run lên mỗi khi tôi chạm vào người.Nhìn cảnh đó, tôi không nỡ lòng nào tiến tới.
Mọi người nhìn bên ngoài không ai nghĩ được rằng 2 năm qua chúng tôi đã sống như 2 người bạn trong một ngôi nhà như thế. Có cậu bạn thân khuyên tôi hay là ly hôn giải thoát cho cả 2 nhưng thật lòng tôi còn yêu Ngân rất nhiều và tôi tin cô ấy cũng vậy. Với chúngtôi giờ đây có lẽ chỉ thời gian mới khiến khoảng cách giữa hai đứa xích lại gần nhau được.