Khám phá

Chiếc quan tài bí ẩn

Thời tiết tháng 12 lạnh khác thường, mặt sông Hoàng Phố một màu trắng xóa. Sáng sớm một ngày, ngư dân ở cửa sông phát hiện một chiếc quan tài bị sóng đánh giạt vào gần bờ nổi lập lờ. Khi kéo chiếc quan tài lên và mở ra thì bên trong là thi thể một người đàn ông trung niên đang phân hủy. Vụ việc được báo cảnh sát.

Bất ngờ phát hiện dấu vân tay 3.000 năm tuổi trên quan tài cổ Ai Cập / Khám phá hang quan tài kỳ bí "treo" lưng chừng núi

Nhận được tin báo, Đội trưởng Đội Cảnh sát Hình sự Giang Lâm cùng mấy cảnh sát đến ngay hiện trường. Lúc này đã là 7 giờ sáng và rất đông người dân hiếu kỳ vây xung quanh bàn tán xôn xao.

Xác chết trong quan tài đang ở thời kỳ phân hủy, trương phình lên và mùi hôi thối vô cùng khó chịu. Thi thể do đã ngâm trong nước một thời gian dài nên hiện tại khó có thể nhận dạng được.

Lưu Tùng, một cảnh sát điều tra nói: "Thi thể trong quan tài này có thể là ở một ngôi mộ từ thượng lưu trôi về đây. Nếu là một vụ giết người thì ai lại cho vào quan tài làm gì để tốn công, tốn sức?".

Đội trưởng Giang Lâm không trả lời câu hỏi của Lưu Tùng mà chỉ vào vết thương ở trên cổ nạn nhân: "Cậu xem đi, đây là một vết cắt bằng dao, vết cắt sâu đứt cả yết hầu, có thể đây là vết thương chí mạng dẫn đến cái chết của nạn nhân. Người chết lúc đầu thường chìm dưới nước, ngâm lâu ngày bị trương to và sẽ nổi lên. Tôi đoán rằng hung thủ cho người chết vào quan tài và quăng xuống sông, vì chúng nghĩ quan tài sẽ bị chìm ở trong nước và không bị phát hiện".

Minh họa: Lê Trí Dũng.

Lưu Tùng tiếp cận thi thể hôi thối để kiểm tra, nhưng chỉ một lúc anh đã thấy choáng váng, anh vỗ trán nói: "Đúng là hung thủ định dùng quan tài để nhấn chìm cái thi thể xuống đáy sông, nhưng hắn không ngờ rằng số phận trớ trêu, nước triều dâng đã đẩy cái quan tài này lên nên mới bị phát hiện".

Cảnh sát kiểm tra rất kỹ chiếc quan tài, nó được làm bằng gỗ tốt, xung quanh còn khắc các hoa văn nổi rất đẹp.

Thi thể người xấu số được đưa về Cục Công an để pháp y tiến hành giải phẫu khám nghiệm. Đội trưởng Giang Lâm căn dặn Lưu Tùng: "Cậu lên mạng thông báo tình hình phát hiện thi thể để mọi người biết, đồng thời đi điều tra xem có phải là quan tài từ thượng lưu trôi về không?".

Vài giờ sau, kết quả khám nghiệm cho biết nạn nhân đã chết cách đây hơn 10 ngày. Nguyên nhân cái chết có thể là vết thương chí mạng ở cổ vì ngoài vết thương đó ra, trên thi thể không có một vết thương nào nữa.

Thông qua điều tra, Lưu Tùng trở về báo cáo là không nhận được manh mối nào liên quan đến người chết và qua mấy ngày sau vẫn không có ai đến nhận thi thể, cũng không thấy có tin thông báo người mất tích và vụ án đi vào bế tắc.

Vụ án mạng đã gây nên sự hoang mang trong nhân dân. Lúc này tổ điều tra nhận được chỉ thị của cấp trên, yêu cầu phải phá án trong 7 ngày để ổn định tình hình và kiên quyết trấn áp bọn tội phạm. Thời gian đã qua đi hai ngày nhưng vẫn chưa điều tra được manh mối gì cả. Đến sáng ngày thứ ba, tin về thi thể bị giết trong quan tài được truyền thông phát đi đã làm xôn xao dư luận. Đến trưa ngày thứ ba thì có một người phụ nữ đến đồn công an trình báo rằng chồng của cô ta đi hơn 10 ngày nay không về, điện thoại không liên lạc được.

Đội trưởng Giang Lâm dẫn người phụ nữ đi nhận dạng thi thể, nếu đúng là thi thể chồng cô ta thì đây sẽ là một manh mối quan trọng để phá án.

Người phụ nữ chăm chú quan sát cái thi thể đang thối rữa, khi nhìn thấy vết chàm trên lưng và cái nốt ruồi trên trán của người quá cố, cô ta khóc rống lên. Cô ta xác nhận người chết chính là chồng mình tên là Vương Quân. Giang Lâm an ủi cô ta vài lời rồi dẫn cô ta về phòng khách để cô ta trấn tĩnh trở lại.

Cuối cùng thì vụ án cũng đã có được manh mối. Đội trưởng Giang Lâm thở phào nhẹ nhõm. Thời hạn phá án còn 4 ngày, tổ điều tra sẽ phải cố gắng hết sức để hoàn thành nhiệm vụ phá án.

Khi tinh thần người phụ nữ đã có vẻ ổn định, Giang Lâm bắt đầu hỏi cô ta để tìm manh mối.

"Chị Vương, gần đây chị có phát hiện ra điều gì bất thường với chồng của mình không?". - Đội trưởng đi thẳng vào vấn đề khi hỏi người phụ nữ.

Cô Vương lau nước mắt, cô đã khóc nhiều sưng cả mắt.

"Không có biểu hiện gì bất thường cả, chỉ có là chồng tôi buổi tối hay giật mình và nói lảm nhảm trong mơ".

"Chị có nhớ chồng chị thường nói những gì không?".

"Hình như nói những lời là muốn đi tự thú. Thực ra tôi cũng mơ mơ màng màng, chỉ nghe được láng máng, ngày hôm sau tôi hỏi anh ấy nhưng anh ấy không muốn nói nhiều với tôi, chỉ nói là gần đây căng thẳng, ngại đi ra bên ngoài".

"Thế chồng chị làm công việc gì?".

"Chồng tôi làm công nhân cơ khí".

"Làm công nhân thì không thể dính vào việc tham ô hối lộ được, chắc là có lúc nông nổi đã phạm tội nên day dứt mới muốn ra đầu thú".

Nghe Đội trưởng nói vậy, Lưu Tùng nói chen vào: "Tháng trước, thành phố mình xảy ra một vụ cướp ngân hàng, Công an Thành phố thụ lý vụ án nhưng vẫn chưa phá được. Vụ cướp này có 4 tên cướp bịt mặt, liệu Vương Quân có liên quan đến vụ cướp này không?".

"Tôi sẽ cho chị xem đoạn video giám sát của ngân hàng về vụ cướp đó, chị nhìn cho kỹ xem có chồng chị trong đó không?".

Cô Vương có vẻ sợ hãi, cô lắc đầu quầy quậy, nói: "Không thể nào, bình thường chồng tôi giết gà còn không dám thì làm gì có can đảm để đi cướp ngân hàng".

Nhưng khi xem đoạn video về vụ cướp ngân hàng một tháng trước, người phụ nữ hai tay vò đầu day dứt, vẻ đau khổ lẩm bẩm: "Sao lại như vậy được…". Câu này cô ta lặp đi lặp lại đến mấy lần.

Giang Lâm an ủi để làm dịu bớt sự căng thẳng của cô Vương: "Việc của chồng chị đã qua đi rồi, xin hãy nén đau thương, tôi muốn hỏi vì sao chị lại nhận ra được chồng chị ở trong đó?".

Giang Lâm cho dừng hình ảnh 4 người lại, cô Vương chỉ vào người đàn ông ở góc bên phải màn hình nói: "Đây là chồng tôi, dáng đi của anh ấy tôi quên thế nào được, với lại chiếc áo len anh ấy mặc là do tôi đan mà".

"Còn ba người kia chị có nhận ra được ai không?".

"Tôi không thể khẳng định, nhưng có một người hao hao giống người bạn của chồng tôi, người đó tên là Tăng Kiến, thỉnh thoảng anh ta đến nhà tôi chơi. Anh ta phạm tội bị ngồi tù mới được ra, có một lần anh ta rủ hai người nữa đến nhà tôi uống rượu".

"Chị có biết anh ta ở đâu không".

"Biết, tôi biết" và cô Vương ghi địa chỉ chỗ ở Tăng Kiến cho Giang Lâm.

Đội trưởng Giang Lâm lập tức lệnh cho cảnh sát đi bắt ngay Tăng Kiến và qua thẩm vấn Tăng Kiến, sự việc đã được sáng tỏ.

Tăng Kiến người Thượng Hải, từng bị kết án 10 năm tù vì tội cướp của, nhưng trong tù hắn cải tạo tốt và được ra tù sớm. Vương Quân với Tăng Kiến là bạn với nhau từ nhỏ, nhưng khi Tăng Kiến phải vào tù thì quan hệ bị gián đoạn. Do một thời gian lâu dài bị tách khỏi xã hội, nếu kỹ năng sống không tốt sẽ không đứng vững được.

Một thời gian sau Tăng Kiến hỏi thăm, biết được chỗ ở của Vương Quân nên thỉnh thoảng đến chơi. Một lần Tăng Kiến rủ thêm 2 người bạn quen trong tù đến nhà Vương Quân uống rượu và không còn chuyện gì không nói. Trong cuộc trò chuyện, một người đưa ra ý định cướp ngân hàng.

Vương Quân tính nhút nhát không muốn tham gia nhưng bị ba người kia ép buộc nên phải miễn cưỡng theo họ. Trong vụ cướp ngân hàng này, Tăng Kiến đã giết một nhân viên ngân hàng nên Vương Quân rất lo sợ, muốn ra đầu thú. Ba tên kia sợ lộ chuyện nên đã giết Vương Quân cho vào quan tài rồi quẳng xuống sông Hoàng Phố.

Vụ án đã được phá và các tên tội phạm phải chịu trừng phạt của pháp luật. Tổ cảnh sát phá án được lãnh đạo Thành phố khen thưởng, vì ngoài phá án đúng thời hạn, từ vụ án này lại phá được vụ án cướp ngân hàng xảy ra trước đó hơn một tháng.

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm