Hoàng đế được 'ăn sung mặc sướng' tại sao vẫn khó sống ngoài 40? Lý do thực sự rất đơn giản
Hoàng hậu tỏa mùi thơm như Hàm Hương, bị chồng bắt lột đồ trước mặt hàng trăm người đàn ông là ai? / Bí ẩn bộ tộc đàn ông nào cũng lực lưỡng 8 múi, phụ nữ gây rùng minh khi ngồi xổm sinh con
Từng có câu miêu tả về các vị Hoàng đế rằng: "Lo lắng trước thiên hạ, vui mừng sau thiên hạ". Nó được lưu truyền qua nhiều thời đại và được coi là tiêu chuẩn cho các cận thần của nhân loại, nhưng câu này kỳ thật đối với hoàng đế cũng đúng.
Kể từ thời nhà Minh, mỗi vị hoàng đế chỉ có thể trị vì một lần, vì vậy thời gian kết thúc của triều đại cuối cùng tương đương với thời gian ông nắm quyền, theo quan điểm này, người ta biết rằng tuổi thọ của các vị hoàng đế cổ đại nói chung là không lâu. Nếu đọc kỹ sử sách, bạn có thể biết rằng vị hoàng đế có tuổi thọ cao nhất là Càn Long của nhà Thanh, sống đến 89 tuổi, mặc dù thời gian trị vì của ông nội là Khang Hy lâu hơn ông một năm. Vị hoàng đế lớn tuổi nhất lên ngôi là Võ Tắc Thiên, khi lên ngôi đã 66 tuổi, và vị hoàng đế có tuổi thọ ngắn nhất là Hán Thương đế Lưu Long, khi ông mất chưa được một tuổi.
Hoàng đế được "ăn sung mặc sướng" tại sao vẫn khó sống ngoài 40? Lý do thực sự rất đơn giản.Theo thống kê, tuổi trung bình của hoàng đế dưới 40 tuổi, có vẻ cao hơn so với thường dân, bởi theo thống kê, tuổi thọ trung bình của người cổ đại chỉ ở độ tuổi ngoài 30, nhưng thực tế tuổi thọ trung bình của người dân vẫn bị ảnh hưởng bởi nhiều thiên tai và thảm họa, tỷ lệ tử vong cao, y học dân gian còn kém phát triển. Điều kiện của hoàng đế ở những khía cạnh này rõ ràng là cao hơn nhiều. Vì vậy, các hoàng đế được hưởng các dịch vụ tối cao và giàu có về quần áo và thức ăn từ khi họ còn trẻ. Nhưng các chuyên gia cho biết, không ai có thể thọ quá 40 vì không chịu được những lý do dưới đây.
Thứ nhất, cái chết bất thường. Theo lẽ thường, mức độ an ninh của hoàng đế là cao nhất. Như chúng ta đã thấy trong các bộ phim cổ trang, tất cả những thứ mà hoàng đế ăn trước tiên phải được nếm bởi một thái giám, và hoàng đế sẽ ăn nó chỉ sau khi nó được xác nhận rằng không có độc. Ngoài ra, xung quanh hoàng đế cũng có rất nhiều thị vệ bảo vệ an toàn cá nhân kể cả công khai hay bí mật. Trong trường hợp này, có vẻ khó tin khi hoàng đế có thể chết bất thường. Nhưng đây chỉ là giả thuyết, một khi triều đình bị các thế lực khác trong và ngoài cung khống chế, hoặc sơ sót phòng bị, thì việc hoàng đế chết vì "tai nạn" không phải là không thể.
Trong lịch sử, những vị hoàng đế bị đầu độc chết, chẳng hạn như Hán Chất Đế, triều đình lúc bấy giờ nằm trong tay của Lương Thái hậu và các huynh đệ Lương Ký. Ví dụ như hoàng đế bị ám sát Tùy Văn Đế. Theo ghi chép lịch sử, ông đã bị con trai mình là Dương Quảng dùng búa đập chết. Tất nhiên, việc hạ độc hay ám sát không phải là chuyện hiếm trong mọi triều đại, ngay cả khi hoàng đế nắm quyền kiểm soát tuyệt đối triều đình và cung tần thì vẫn có thể bị kẻ có dã tâm lợi dụng.
Cần phải biết rằng thế lực của hoàng đế trong phạm vi ngàn dặm nhưng chỉ cách xa mười bước, phạm vi này chính là nơi có thể khống chế, âm mưu thực lực từ chung quanh không phòng bị nào có thể ám sát vua. Tất nhiên, không phải không có hoàng đế tự sát, nổi tiếng nhất là Sùng Trinh, sau khi Lý Tự Thành phá được Bắc Kinh, ông đã treo cổ tự tử ở Cảnh Sơn.
Thứ hai, tâm lý. Áp lực tâm lý của hoàng đế rất lớn, mặc dù đã lên ngôi nhưng vẫn có người chưa thể tin tưởng tuyệt đối. Những hoạn quan có vẻ trung thành nhưng vẫn có ý đồ xấu, ví dụ như vào thời nhà Đường, hoạn quan thậm chí còn phế truất hoàng đế, chưa nói đến các quan đại thần trong triều, dù là bộ hạ trung thành với vương triều.
Sự cố Minh Anh Tông bị người Tatar bắt, và bộ trưởng ngay lập tức bầu một hoàng đế mới lên ngôi. Tất nhiên, điều quan trọng nhất cần đề phòng chính là những người anh em của mình, những kẻ đều có khả năng soán ngôi, chẳng hạn như sự kiện "Chúc ảnh phủ thanh" vào đầu thời Bắc Tống (Một số nhà nghiên cứu tỏ ra nghi ngờ về cái chết của Tống Thái Tổ và cho rằng ông bị chính người em là Tống Thái Tông hãm hại để giành ngôi báu khi ông ốm trên giường bệnh).
Ngoài ra, còn có những sự kiện trọng đại của quốc gia diễn ra liên tục hàng ngày, chẳng hạn như thiên tai ở một nơi nào đó và cách cứu trợ; cuộc nổi dậy ở một nơi nào đó và người được yêu cầu dẹp loạn... Những việc này không phải là sự kiện riêng của hoàng đế, mỗi khi sắp xếp nhân sự đều phải cân nhắc trong triều. Ngoài ra, người dân có thể chịu bao nhiêu thuế, số lượng nô dịch, và nạn đói sẽ gây ra một cuộc biến động dân sự trong bao lâu đều phải được xem xét.
Thứ ba, công việc nặng nhọc. Để tuân thủ nguyên tắc một chọi hai, hoàng đế có rất nhiều người để đề phòng nên không thể ủy thác quá nhiều quyền lực, một khi hoàn toàn mất kiểm soát thì ngôi vị cũng như cuộc sống không phải là của mình nữa. Vì vậy hoàng đế cần phải nắm giữ quyền lực của mình một cách vững chắc. Về phương diện này, Chu Nguyên Chương là một trong những hoàng đế vĩ đại nhất của Trung Quốc nhờ các công trạng to lớn của mình với đất nước, nhưng cũng là người hung dữ duy nhất trong lịch sử, làm hết việc của hoàng đế và tể tướng, làm việc ngày đêm và sống đến 70 tuổi khiến người ta phải nể phục.
Sở dĩ nhà Minh lập nội các thời Minh Thành Tổ và để hoạn quan nghiên cứu, kiểm soát quyền lực thời Minh Tuyên Tông không phải vì họ ngu ngốc, vì họ không đủ nghị lực để làm nhiều việc. Chu Nguyên Chương là một hoàng đế kiểu mẫu, và Chu Đệ cũng vậy, nhưng con cháu của họ không có được thể chất như thế. Tóm lại: hoàng đế cũng chỉ là con người.
Thứ tư, thiếu năng lượng. Như chúng ta đều biết, ba ngàn mỹ nữ hậu cung đều là tiêu chuẩn của hoàng đế. Hơn nữa, hoàng đế không có chuyện riêng tư, triều thần đều chú ý từng cử nhất động, đương nhiên không thể quá dâm đãng, nhưng nếu quá nghiêm chỉnh, sẽ bị các hạ thần cằn nhằn, một triều đại đông con cháu mới được yên ổn. Đối với hoàng đế không thể thiếu phụ nữ, thị tẩm, lâm hạnh là nghĩa vụ của phi tần, nhưng sau một thời gian dài như vậy cũng là cực hình với hoàng đế vì phải lao lực.
Theo ghi chép lịch sử, Minh Hiếu Tông Chu Hựu Đường không có cả dàn hậu cung và chỉ có một hoàng hậu trong đời. Có thể những người không biết sự thật sẽ chê trách ông, nhưng trong mắt người trong cuộc, ông mới là người thực sự may mắn.
Kết luận
Tuy rằng làm hoàng đế có quyền lực tuyệt đối, được hưởng đãi ngộ mà người thường không thể có, nhưng cũng sẽ mất đi rất nhiều thứ, thậm chí cả đời không có được hạnh phúc, nhưng đối với vị trí này vẫn là vô số người thèm muốn.
End of content
Không có tin nào tiếp theo
Xem nhiều nhất
Tại sao người xưa có câu: 'Dại xây nhà hướng Tây, ngốc mua đất cạnh chùa'?
4 loài tưởng tuyệt chủng bỗng trở lại đầy bí ẩn: Số 2 ‘hồi sinh’ kỳ diệu ở Việt Nam, chấn động cả thế giới
Người phụ nữ lẳng lơ nhất thời Tam Quốc là ai mà đến cả cháu trai cũng không tha?
10 nhân vật thông minh kiệt xuất của Trung Quốc: Gia Cát Lượng không vào được top 3, số 1 là người ai cũng biết
Tại sao các phi hành gia 'rút móng tay' trước khi lên bầu trời? Các chuyên gia hàng không vũ trụ nói sự thật!
Bí ẩn dòng họ lâu đời nhất Việt Nam, có từ thời Vua Hùng: Tên rất lạ, gắn liền với loạt huyền tích