Khám phá

Ngôi nhà bí ẩn ở Thái Bình: Lợn, gà, vịt tự dưng 'hóa rồ' rồi lăn đùng ra chết

Đàn lợn đang khỏe mạnh, tự dưng kêu eng éc, chạy nhảy húc đầu lung lung, rồi lăn đùng ngã ngửa chết thẳng cẳng, sùi bọt mép.

Kỳ 3: Những cái chết kỳ lạ của vật nuôi, và cái chết đầu tiên trong gia đình

Anh Trần Văn Việt, người trở về ngôi nhà chết chóc (xóm 9, Vũ Tây, Kiến Xương, Thái Bình) để đối diện với cái chết, dẫn tôi ra phía chái nhà chính và anh tin rằng, mọi nguyên do bắt đầu từ khu vực đó. Khung cảnh đổ nát hoang tàn, cây cối rậm rịt, đổ nghiêng ngả, tạo cảm giác rờn rợn cho bất cứ ai bước chân vào.

Chỉ tay vào ngôi nhà xây dở, anh Việt khó nhọc phều phào kể: “Khi ngôi nhà mái bằng khang trang cậu Út chuẩn bị cất nóc, thì bi kịch xảy ra với anh Viết. Thời điểm đó, không chỉ người thân của tôi mất mạng, mà vật nuôi trong nhà cũng chết hàng loạt”.

Vật nuôi lăn đùng chết sạch sẽ

Theo hồi ức của anh Trần Văn Việt, trước khi xảy ra cái chết của anh Trần Văn Viết, là cái chết hàng loạt của vật nuôi của nhà anh Trần Văn Út.

“Loài vật đầu tiên trong nhà chết liên tục là lợn của cậu Út. Khi đó, gia đình chúng tôi nói chung và nhà cậu Út nói riêng nuôi rất nhiều lợn, nhưng chúng cứ lăn ra chết một cách vô cùng kỳ lạ. Lúc đầu thì nghĩ lợn gà chết có thể do dịch, nhưng sau này lắp ghép các câu chuyện lại thì đúng là rùng rợn.

Đàn lợn nhà cậu Út có mấy chục con, nặng cỡ 20-30kg thôi. Nhưng đúng sau hôm phá miếu, thì liên tục lăn ra chết. Khi đó dân tình chẳng ai sợ dịch, nên lợn lăn ra chết thì mài dao mổ luôn, vừa có miếng ăn, thừa thì đem ra chợ bán.

Cây hương trước nhà anh Út.

Điều khủng khiếp nhất, là tôi và mọi người cạo lông chưa xong một con lợn, thì cả mấy chục con còn lại trong chuồng nhà cậu ấy đều tự dưng kêu éc éc, rồi lăn đùng ra co giật, sùi bọt mép, chết thẳng cẳng. Mọi người đều hết sức ngạc nhiên, bởi chưa bao giờ thấy lợn chết nhanh như vậy. Chúng đang khỏe mạnh bình thường, tự dưng kêu eng éc, chạy nhảy húc đầu lung lung, rồi lăn đùng ngã ngửa chết thẳng cẳng, chết sùi bọt mép”.

Theo lời anh Việt, đến khoảng 6 giờ chiều, khi công việc mổ bụng, moi lòng đàn lợn chết đột tử còn đang ngổn ngang, thì đàn gà mấy chục con nhốt trong chuồng bỗng kêu quang quác, loạn xị ngậu. Mọi người vứt dao, thớt chạy đến xem sao.

Ai cũng nghĩ chắc có con chuột cống, hoặc con rắn tấn công, đàn gà mới kêu la kinh hãi như vậy. Nhưng trong chuồng không có con vật gì cả. Chỉ có đàn gà vừa chạy vừa bay, đâm đầu vào tường, vào lưới. Chúng náo loạn tìm cách thoát thân khỏi chuồng, như có ai đuổi bắt, song không tìm được lối thoát. Ngay trước mắt mọi người, đàn gà mấy chục con quang quác một lúc, rồi cắm đầu, cào chân bành bạch, chết cứng đờ.

Con vịt đẻ trứng kỳ quái

Cái chết của đàn gà bắt đầu khiến mọi người hoảng. Mấy ông hàng xóm sang đụng lợn bỏ chạy khỏi nhà ông Rạng. Mấy đứa cháu nhỏ cũng được di tản đi nơi khác, kẻo lây bệnh từ đàn gà, lợn.

Đang lúc bàn cãi, không biết xử lý đàn gà, đàn lợn của anh Út chết bất đắc kỳ tử thế nào, thì 6 con vịt đẻ đi kiếm ăn ở ngoài đồng bơi qua ao, rồi đủng đỉnh đi vào vườn tìm chỗ ngủ. Đàn vịt vừa lạch bạch đi vào vườn, thì kêu lên quạc quạc. Cả 6 con vịt đẻ kêu la chỉ mấy chục giây, rồi lăn ra đất giãy đành đạch như bị cắt tiết. Chúng giãy một lúc, thì chết hẳn.

Vậy là, chỉ trong vòng hơn tiếng đồng hồ, toàn bộ lợn, gà, vịt nhà anh Út lăn ra chết hết. Không đủ sức mổ vịt, nên anh Trần Văn Út bịt mồm bịt mũi nhặt 6 con vịt vừa chết ném xuống ao. Thế nhưng, điều kỳ lạ là một lát sau, mọi người thấy một con vịt lạch bạch từ ao đi vào vườn. Thấy sự lạ, mọi người chạy ra ao tìm kiếm. Tuy nhiên, 5 con vịt vẫn chết nổi lềnh bềnh, chỉ có một con sống dậy. Kiểm tra đàn gà, thì con nào cũng cứng đơ, không có khả năng sống lại nữa.

Nhắc lại chuyện con vịt đã chết tự dưng sống lại này, mọi người đều sởn da gà. Đó là một câu chuyện hết sức quái dị. Sau khi sống lại, con vịt không cần sự chăm sóc của mọi người nữa, nó tự ra đồng kiếm ăn, rồi tự làm ổ trú ngụ, chứ không ở trong chuồng. Nó cần mẫn đi tha lá chuối khô, làm cái ổ to tướng ở bụi chuối sát bờ ao.

Ngôi nhà anh Viết giờ bỏ hoang, đổ sập.

Điều kỳ lạ nữa là con vịt đẻ nhiều trứng khủng khiếp. Con vịt này làm ổ, đẻ trứng và cứ sống như vậy. Nó chứng kiến lần lượt từng cái chết của đại gia đình ông Rạng, rồi mới biến mất một cách bí ẩn.

Việc con vịt sống lại, rồi tự làm ổ, đẻ trứng quá nhiều, khiến mọi người trong gia đình ông Rạng sợ hãi. Không ai dám lấy trứng về ăn. Mọi người đều tin rằng, con vịt này là “ma quỷ” nhập vào, nên nó mới sống lại được và mới biết tha rác làm ổ, đẻ trứng nhiều như thế. Đàn vịt đẻ này vốn được chăm bẵm cẩn thận, được cho ăn, cho uống, có chuồng ấm áp để ở, nhưng tự dưng con vịt này lại biến thành vịt hoang dã, tự lo được cho mình. Đặc tính của nó hoàn toàn khác so với vịt nuôi, nên mọi người mới có sự liên tưởng như vậy.

Chuyện về con vịt kỳ lạ khiến cả xã Vũ Tây quan tâm. Một đồn mười, mười đồn trăm, rồi người ta tin con vịt đó linh thiêng. Tuy nhiên, cũng có người trong xóm không tin chuyện đó. Người ấy là ông H. Ông này bảo: “Thần linh cái đếch gì. Vịt nào mà chẳng biết đẻ. Mà nó đẻ thì phải có ổ. Cứ thần thánh hóa lên, đúng là nhố nhăng, mê tín”.

Ông H. quát tháo như vậy, rồi xông đến ổ con vịt để nhặt trứng về ăn. Tuy nhiên, vừa đến gần, thấy con vịt ngồi trên đống trứng mấy trăm quả, phải nhiều cỡ một thúng đầy, ông này bỗng bủn rủn tay chân. Ông bỏ về ngay, không dám lấy quả trứng nào cả. Trước khi về, ông còn bảo: “Đúng là vịt thần, chứ vịt thường làm sao đẻ lắm trứng thế!”.

Hồi gia đình ông Rạng đang điêu đứng vì liên tiếp có người qua đời, thì anh hàng xóm bắt con vịt này về. Anh ta có đàn vịt đẻ ngót ngàn con. Đàn vịt này ăn khỏe, chăm tốt, nhưng không hiểu sao đẻ ít trứng. Mỗi ngày, đàn vịt ngàn con chỉ được vài trăm quả. Nghĩ rằng con vịt này đẻ khỏe, bắt nó về chắc sẽ được lộc, nên anh đã thực hiện ngay ý định.

Anh ta bắt bắt con vịt này về, thả vào đàn vịt của mình, rồi thắp hương trên bàn thờ, cầu thần linh phù hộ, cho đàn vịt đẻ sòn sòn. Thế nhưng, điều kinh hãi xảy ra, ấy là ngay đêm hôm đó, đàn vịt ngàn con nhà anh kêu quàng quạc, làm náo loạn cả xóm nhỏ. Anh này bật điện, rồi cầm đèn ra soi, nhưng tuyệt nhiên không thấy rắn, chuột đâu cả. Đàn vịt hoảng loạn như thể có cầy cáo đến săn mồi.

Khu vườn nơi con vịt kỳ lạ trú ngụ.

Điều kinh dị hơn nữa, là sớm hôm sau, đàn vịt ngàn con, mỗi đêm cho vài trăm trứng, nhưng lại không đẻ được quả nào. Nghĩ rằng đã mạo phạm thần linh, nên anh này bắt con vịt đó thả về vườn nhà ông Rạng. Sau này, khi đại gia đình ông Rạng, người chết, người bỏ đi, không ai dám đến khu vực này nữa, thì cũng không ai để ý đến con vịt nữa. Giờ nó ở đâu, còn sống hay đã chết, thì không ai biết. Nhưng con vịt kỳ lạ, thì được người dân trong xóm thêu dệt rất khủng khiếp.

Sau một ngày chết chóc như ngả rạ của lợn, gà, vịt của nhà anh Trần Văn Út, thì sau đó, lợn, gà, vịt nhà ông Rạng cũng đều lăn ra chết cả. Đại gia đình này không nuôi được con gì nữa. Lợn nuôi 10 con, chết cả 10, nuôi 2 con chết cả 2, nuôi một con cũng chết luôn.

Điều lạ hơn nữa, là bọn lợn cứ nuôi được chừng 1 tháng, nặng cỡ 20-30kg thì mới đột nhiên lăn ra chết. Gà, vịt thì cứ đến khi chuẩn bị làm thịt được thì mới chết. Sau đại gia đình gặp tang gia nhiều quá, thì chẳng ai còn tâm trí đâu nuôi con gì nữa. Chỉ có mỗi con vịt vẫn đẻ trứng đều đều, nhưng không ai dám lấy trứng để ăn.

Cái chết đầu tiên

Sau cái chết của đàn vật nuôi xảy ra ở nhà anh Út, thì đại gia đình ông Trần Văn Rạng đón nhận nỗi đau buồn đầu tiên, đó là cái chết của anh Trần Văn Viết, anh trai của anh Út.

Anh Viết sinh ra đã là chàng trai khỏe mạnh, vâm váp. Đến tuổi trưởng thành, thì lấy thôn nữ ở xã bên, cách Vũ Tây chưa đầy 10 cây số làm vợ. Vợ chồng được ông bà Rạng chia cho mấy sào ruộng, tích cực cày cuốc, trồng cấy mới đủ ăn.

Để có thêm đồng ra đồng vào, anh Viết chịu khó đi làm thuê làm mướn. Do cuộc sống không dư giả, nên anh chị chỉ mới đẻ được 1 cháu trai, dự tính xây nhà xong, tích cóp được một chút, mới tiếp tục đẻ đứa nữa.

Có chút vốn liếng, vợ chồng anh Viết xin ông bà Rạng cho ra ở riêng. Ông bà Rạng cắt cho một mảnh đất chừng 200m, ngay trước mặt, chếch về phía tay phải nhà bố mẹ, cạnh bờ ao. Vợ chồng anh Viết đã xây một ngôi nhà. Dù là nhà cấp 4, lợp ngói, song khá rộng rãi, khang trang, có sân vườn đầy đủ. Ngôi nhà quay cùng hướng Đông với nhà ông bà Rạng, và quay lưng về phía nhà bố mẹ, nhưng vẫn đi chung một ngõ.

Anh Viết xây nhà xong một thời gian, thì cậu em Trần Văn Út đã phá ngôi miếu để xây nhà riêng cho vợ chồng mình. Vậy là, trên mảnh đất rìa xóm 9, có 3 ngôi nhà của 3 bố con ông Rạng quây quần bên nhau. Hồi xảy ra sự việc, cậu con duy nhất của vợ chồng anh Viết mới tròn 5 tuổi.

Lối vào nhà ông Rạng bao năm hoang vu vì ít người dám qua lại.

Ngay khi anh Trần Văn Út khởi công xây nhà, thì anh Viết, anh trai của Út tự dưng hay ốm đau, khật khừ, tính tình trở nên khó hiểu. Lúc anh kêu đau chỗ này, lúc kêu đau chỗ kia, nhưng đi khám thì chẳng ra bệnh gì. Anh này cũng không ăn uống gì lạ, chỉ ăn con cua, con cá bắt được ở cánh đồng, dưới ao. Do hay kêu đau, đi khám lại không ra bệnh, nên có người đặt câu hỏi rằng, hay là anh này bị thần kinh?

Trước hôm chuẩn bị đổ mái nhà em trai, anh Viết tự dưng rú lên sợ hãi, rồi lăn đùng ra đất co giật, mắt cứ trợn lòng trắng, như thể sắp lòi ra ngoài. Thấy tính mạng anh Viết có thể gặp nguy hiểm, nên cậu Út nổ xe máy, mọi người lấy vỏ chăn quấn chặt anh Viết, rồi một thanh niên ngồi sau xe máy ôm, cấp cứu ở Bệnh viện đa khoa tỉnh Thái Bình.

Các bác sĩ đã nhanh chóng cho anh nhập phòng cấp cứu, cho thở ôxi. Được tiêm thuốc trợ sức, thở bình ô xi, nên anh Viết dần tỉnh táo lại. Suốt mấy ngày ở bệnh viện, các bác sĩ đã cho chiếu chụp tim, phổi, não, xét nghiệm máu, nhưng tuyệt nhiên không tìm ra bệnh gì. Trong máu anh Viết cũng không có dư lượng chất độc nào cả. Nằm viện vài hôm, khỏe lại như thường, anh được xuất viện.

Khi đó, các loài vật ở nhà anh Út, anh Viết và của bố mẹ đã lăn ra chết rải rác sạch sẽ, chỉ còn mỗi con vịt đẻ kỳ quái là sống khỏe, nên gia đình đã sợ hãi, nghĩ đến chuyện thần linh trách phạt. Mọi người cũng liên hệ chuyện thần linh quở phạt với sự đau yếu, đặt biệt là cảnh tượng lăn đùng ra đất co giật, đến mức suýt chết mà không tìm ra bệnh của anh Viết, khiến không khí trong gia đình càng trở nên ngột ngạt.

Từ bệnh viện về nhà buổi chiều, thì đến đêm anh Viết có vẻ đuối sức, cứ đi lại khật khừ. Sáng hôm sau, mọi người tập trung đông đúc, còn anh Viết ngồi trên giường, mặt mũi cứ tái nhợt. Anh Viết chẳng nói chẳng rằng, cứ nhìn mọi người với ánh mắt buồn bã. Bà Đào, mẹ đẻ anh Viết thì cứ liên tục đốt nhang, khấn vái ở bàn thờ. Tầm 8 giờ sáng, anh Viết đòi nằm xuống giường. Anh nằm ngửa, cứ lịm đi, rồi chết sau một cơn co giật cứng người.

Ngôi nhà đổ nát tan hoang của anh Trần Văn Út.

Chị vợ anh Viết là người phụ nữ dũng cảm, mạnh mẽ. Trong khi mọi người đổ chuyện chồng mình chết do thánh thần quở phạt, do phá miếu nơi con rắn thần cư ngụ, thì chị không tin. Chị còn đứng giữa sân xa xả tuyên bố không sợ thần thánh, ma quỷ gì cả.

Sau này, lần lượt từng thành viên trong gia đình nhà chồng lăn ra chết, chị vẫn là người cáng đáng chính mọi việc, lo ma chay chu toàn cho cả nhà chồng.

Tuy nhiên, sự việc xảy ra với gia đình mình quá kinh hãi, liên tiếp những cái chết không tìm được nguyên nhân, khiến chị cũng phải chờn lòng. Chị đâm ra lo lắng cho sinh mệnh cậu con trai duy nhất của mình.

Và, sự việc xảy ra đúng như lời đồn đại. Cậu con trai duy nhất của vợ chồng anh Viết liên tiếp lăn ra ngất, sau khi xảy ra cái chết của bố, cùng chú, ông nội. Đã mấy lần gia đình phải cấp tốc đưa cháu đi cấp cứu ở bệnh viện. Cũng như bố, bệnh viện không tìm ra nguyên nhân khiến cháu bé này liên tục bị choáng, ngất, co giật sùi bọt ở miệng.

Sợ hãi quá, chị đã phải gửi con về quê ngoại, cách quê nội chừng 10 cây số. Điều đặc biệt là cháu ở nhà ngoại thì không sao, nhưng cứ có việc về quê nội, thì lại lăn ra bất tỉnh nhân sự. Hôm tổ chức trăm ngày cho ông nội, cháu bé đã lăn ra ngất cùng với nhiều người trong gia đình. Đó là hoàn cảnh thập tử nhất sinh. Cũng may, gia đình đưa đi bệnh viện kịp thời, nên mạng cháu còn giữ được.

Dù là người gan dạ, nhưng sợ hãi lời đồn thánh thần bắt những người trong họ Trần, nên nghe lời mọi người, chị đã cho cháu làm con nuôi một gia đình khác, để cháu mang họ khác, là người của gia đình khác, không có cớ nào để thần thánh bắt đi nữa. Tuy nhiên, dù cháu đã là con của dòng họ khác, nhưng khi về nhà, làm tang lễ cho người thân, cháu bé vẫn lăn ra ngất.

Đến hôm bà Nguyễn Thị Đào, mẹ chồng chị mất mạng, mọi người mới giật mình nhận ra rằng, thần thánh đã “bắt” cả người ngoài dòng họ, vì bà Đào chỉ là dâu, mang họ khác.

Đúng hôm bà Đào mất, ngay trong đêm, mọi người đã đưa 2 mẹ con trốn khỏi ngôi làng nhỏ ở xã Vũ Tây. Đích thân mấy người trong họ Trần, cùng những người bên ngoại đã góp tiền, rồi đưa hai mẹ con lên tận bến xe thành phố, để vào tuột trong Nam, tránh xa vùng đất với những lời đồn khủng khiếp. Hai mẹ con sống trong Nam từ đó đến nay, không dám về lại quê chồng ở xã Vũ Tây nữa.

Theo Dương Phạm Ngọc/VTC News
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo