Khám phá

Theo chuyên gia đi 'bắt ma' ở Hải Phòng: Có gì trong căn nhà điên khùng lúc nửa đêm? (Phần cuối)

Nếu cứ sống ở môi trường này, người khỏe mạnh, thần kinh vững, cũng sớm muộn mà đổ bệnh hoặc hoang tưởng theo mà thôi.

Kỳ 3 (Kỳ cuối): Có gì trong ngôi nhà ma ám lúc nửa đêm?

Có lẽ, phải đến gần một tiếng đồng hồ luẩn quẩn quay phim, chụp ảnh, đo đạc ở trước nhà, quanh nhà, ngõ ngách, thì “nhóm ” mới bắt đầu tiến hành công việc chính, đó là truy lùng dấu tích những con ma ở trong ngôi nhà bà Nguyễn Thị Nở.

Thời điểm 23 giờ đêm, tức bắt đầu canh 3 giờ tý, thì Hoàng Triệu Hải vào việc chính. Anh mở chiếc ba lô to, nặng chịch vác theo. Mở ba lô, anh giật mình tá hỏa, khi trong ba lô phát ra tiếng “rẹt rẹt”.

Cầm thiết bị “bắt ma” xách tay từ Mỹ về, đang phát ra tiếng “rẹt… rẹt… rẹt…” anh Hải thêm một lần toát mồ hôi hột. Anh Hải khẳng định rằng, từ buổi gặp tôi ở quán café bàn chuyện về Hải Phòng, anh không sờ đến thiết bị này và nó vẫn an vị ở trong túi cùng bộ đồ nghề.

Từ khi về Hải Phòng, anh cũng chưa hề mở ra, nên tất nhiên là anh chưa hề bật nó lên. Ấy thế nhưng, khi mở ba lô ra, thì thiết bị đã… tự hoạt động và phát ra âm thanh khác thường. Nếu đã bật vài hôm, thì hiển nhiên thiết bị đã hết pin và tắt ngúm. Anh nghiêng về trường hợp có sự kỳ quái quanh chuyện này. Tuy nhiên, tôi không quan tâm đến chuyện đó lắm và đặt giả thiết do các thiết bị va đập với nhau, chạm vào nút khởi động và vô tình khởi động thiết bị. Chuyện này giống như điện thoại tự gọi vậy.

Khi vào cổng, đưa thiết bị ra, thì tần số sóng trên màn hình “máy bắt ma” đã nhảy chóng mặt. Tần số giao động từ 500 đến 700, cứ lên xuống nhanh như chớp ở ngưỡng đó. Từ chiếc máy, phát ra tiếng “rẹt, rẹt” liên tục rất to như thể chiếc đài mất sóng.

Máy đo "sóng âm" hiện thị bước sóng rất cao khi đưa đến một số vị trí trong nhà bà Nguyễn Thị Nở.

Căn bếp tối mù, chật hẹp, đun củi, là nơi bà Nguyễn Thị Nở thường kể những câu chuyện kinh dị nhất. Theo lời bà, thì nhiều thầy tâm linh đến nhà, đều nói chỗ bếp có cặp vợ chồng người Tàu bị chôn sống khi xưa. Có thầy nói người Tàu yểm ở đó. Chính vì thế, nhà phong thủy Hoàng Triệu Hải di chuyển “máy bắt ma” đến khu vực bếp.

Ngay lập tức, tiếng “rẹt rẹt” phát ra từ chiếc máy trở nên to hơn, rõ hơn, gây ra cảm giác ghê hơn. Tần số sóng cũng tăng cao dựng đứng, giao động từ 1.200 đến 1.700, mà theo anh Hải, chưa từng có chỗ nào mà tần số sóng hiển thị trên màn hình lớn như vậy. Và, cứ như lời giải thích của anh, từ cái máy, thì chỗ này… có ma. Hoặc, nói theo cách khoa học, thì có sóng âm mạnh và hỗn loạn.

Điều thú vị, trong tiếng “rẹt rẹt” đều đều phát ra từ cái loa nhỏ, thi thoảng lại có tiếng người vang lên rất ghê rợn và cực ngắn, chỉ khoảng ½ giây, không rõ tiếng nói phát ra là từ gì. Âm thanh tiếng người phát ra một cái, lại mất hút vào tiếng “rẹt, rẹt”.

Tất cả đoàn làm phim đều yên lặng tuyệt đối, tâm trí tập trung hết vào sóng hiển thị trên màn hình và âm thanh phát ra từ chiếc máy bắt ma. Camera của nhóm quay phim tập trung bắt tiếng người lẫn trong sóng âm đó.

Tôi nhìn sang mọi người, qua ánh đèn tập trung phát ra từ flast của điện thoại, thì thấy mồ hôi rịn đầy trán. Chúng tôi đang chụm đầu vào máy bắt ma, thì tiếng cô con gái út của bà Nở, là Phạm Thị Bích vang lên phía sau lưng: “Lúc nãy con ma đứng ở bếp, nó đi mất rồi!”. Lời Bích nói, nghe phát hãi. Tôi hỏi lại con ma thế nào, thì Bích kể mặc áo trắng, có điểm hoa nhạt và dây thắt ở bụng. Bích bảo, riêng con ma nữ mang hình dạng như thế, cô nhìn thấy suốt (?!).

Bà Nở và một người con hiện đã bị tâm thần quá nặng, phải ở trại tâm thần Vĩnh Bảo.

Bích vừa kể chuyện thấy ma ở bếp, thì điện thoại của nhà phong thủy Hoàng Triệu Hải hiện ra những hình thù người màu trắng, khi anh quay vào bức tường bếp. Tôi chợt nhớ lại lời dặn của nhà tâm linh Lê Thái Bình, rằng đến giờ Tý, thì quay tường bếp. Đó là những hình thù khá giống người, màu trắng và ma quái. Một hình người lớn đang đứng và hình những trẻ con giơ tay. Rồi những hình ảnh như mặt người, với miệng, mũi, hai hốc mắt đen sì. Các camera tập trung vào những điểm đó.

Điều thú vị, là nhìn trực tiếp lên tường hình ảnh không rõ, tối thui, nhưng hiển thị trên màn hình điện thoại thì khá rõ nét, dễ hình dung. Mọi người đều phân tích là bóng dáng của ma quỷ. Tuy nhiên, tôi lại thấy rõ đó chỉ là những vết bồ hóng, hơi nước và loang lổ của vôi ve, mà tạo ra những hình thù có vẻ giống mà thôi. Những hình ảnh này ra sao, tùy thuộc vào trí tưởng tượng của mỗi người.

Hình ảnh bồ hóng loang lổ ở tường bếp khiến mọi người liên tưởng đến những hình thù ma quái.

Phía trong của căn bếp nhỏ xíu, độ 2m2, là chỗ rửa ráy, nhà vệ sinh, và một cái kho cũng bé tí xíu. Xưa kia, chỗ góc mảnh đất là hố xí, và trước hố xí là bể chứa nước mưa cũ nát, rêu mốc mọc kín. Bà Nở kể rằng, theo các nhà tâm linh, chỗ bể nước và hố xí từng là nấm mồ chôn tập thể nhiều người, nên bà thường xuyên gặp… ma ở đó.

Một số nhà hảo tâm khi đến thăm, nhìn cảnh bẩn thỉu ngột ngạt, mốc meo, đã xây cho nhà vệ sinh tự hoại, bật điện sáng choang, nên cảnh ghê rợn u tối khi xưa không còn nữa.

Phía trước mảnh đất cũng được đôn lên, nên bể nước xây từ 40 năm trước, cùng với ngôi nhà, đã chìm xuống lòng đất. Chuyên gia phong thủy Hoàng Triệu Hải đưa chiếc “máy dò ma” huơ huơ quanh khu vực này, song tín hiệu âm thanh và sóng đều kém, chứ không loạn xạ như ở trong cái bếp chật hẹp. Và theo lời anh, thì khu vực này không có vấn đề gì đặc biệt.

Đồng hồ đã điểm 24g. Trong căn nhà nhỏ bừa bộn và bí bích, bà Nguyễn Thị Nở đã nằm còng queo trên giường ngủ ngon lành. Bích vẫn ngồi dựa lưng bên tường, quan sát động thái của mọi người, và ai hỏi gì trả lời nấy. Riêng chị Thái thì cứ ngồi góc giường, cười tủm tỉm.

Nhà phong thủy Hoàng Triệu Hải đo "tia đất" ở khu vực đặt giường ngủ và phát hiện ra nhiều bất thường.

Tôi bảo: “Hai chị em buồn ngủ thì cứ ngủ đi!”. Bích bảo rằng: “Ngày nào em cũng phải 12 giờ đêm mới ngủ. Còn chị Thái thì chẳng chịu ngủ gì, cứ thức chong chong suốt đêm vậy thôi. Cứ đêm xuống là chị ấy kêu đau chân, và cổ chân sưng tấy, rồi ngồi bóp. Suốt từ hôm về đến giờ cứ vậy, chẳng thấy ngủ ngáy gì cả”. Tôi hỏi, ban ngày chị Thái có ngủ không, thì Bích bảo rằng, thi thoảng ngồi hoặc nằm chợp mắt được vài phút lại tỉnh. Còn ban đêm thì thức trắng luôn.

Hai chiếc quạt cũ chạy xè xè cũng chẳng khiến không gian bớt đi sự ngột ngạt và mùi nồng nồng bốc ra từ chăn chiếu, quần áo cũ rách ẩm mốc. Bóng điện được tắt đi, đèn flast từ điện thoại, đèn pin với ánh sáng tập trung được chiếu vào bức tường cạnh bàn thờ, nơi em Phạm Thị Bích hay ngồi, để quay phim, tìm sự lạ như lời nhà tâm linh Lê Thái Bình dặn dò lúc tối. Tuy nhiên, quan sát một hồi khá lâu, tôi chỉ thấy những hình ảnh loang lổ, không rõ nét là thứ gì cả. Mặc dù, mọi người đều có nhận định cho riêng mình về những mặt người hiện trên tường.

Bỗng nhiên, mọi người cùng tập trung về phía chuyên gia phong thủy Hoàng Triệu Hải, khi anh đứng cạnh giường, nơi bà Nở nằm còng queo, còn chị Thái ngồi thu lu ở đầu giường. Tôi quan sát thấy con lắc gồm sợi dây dài độ 20cm, gắn viên đá trong suốt quay tít rất mạnh.

Đây là phương pháp cảm xạ mà các chuyên gia phong thủy, chuyên gia cảm xạ hay dùng để tìm điểm đặc biệt ở các vị trí, thường gọi là tia đất. Tùy vào hướng quay phải hay trái của con lắc, mạnh hay nhẹ, mà họ đưa ra kết luận về các yếu tố có lợi hay hại ở vị trí đó, để điều chỉnh việc sắp xếp chỗ ở, chỗ ngủ, kê đồ.

Theo giải thích của giới cảm xạ, thì năng lượng phát ra từ đất sẽ tương tác với thần kinh của con người và điểu khiển con lắc như kiểu vô thức. Và, theo lời anh Hải, vị trí này gây ra sự nhiễu loạn cực lớn, khí âm thoát ra cực mạnh từ một vị trí hẹp, độ 2 mét vuông.

Bà Nở và cô con gái út Phạm Thị Bích.

Theo lời anh Hải, con người ăn uống ngủ nghỉ ở vị trí này, khỏe mấy cũng đổ bệnh và thần kinh có mạnh cỡ nào thì cũng phát rồ mà thôi. Đây chính là vị trí, mà cách đó hai tiếng, nhà tâm linh Lê Thái Bình đã đứng và cảm nhận khí độc rất mạnh, và anh khẳng định đó là âm huyệt.

Điều kinh dị, là chiếc “máy bắt ma” đã rú lên “xẹt xẹt” với âm thanh lớn hơn cả khu vực bếp, liên tục có tiếng người vô nghĩa và ngắn gọn lẫn vào tiếng “xẹt xẹt” khi đưa đến khu vực này.

Khi mọi người còn đang bàn tán, quay chụp, thì chuyên gia phong thủy Hoàng Triệu Hải bỗng nhăn mặt, mồ hôi trên mặt tứa ra. Anh tấp tểnh đi ra ngõ ngồi. Theo lời anh Hải, khi đứng ở chỗ cạnh giường bà Nở nằm thì hai chân anh bỗng nhiên đau nhức đến mức anh có cảm giác nó đang sưng lên, nóng ran, kiểu như viêm khớp cấp. Sợ hãi khí độc nhiễm vào người, anh ra ngõ ngồi. Điều đáng sợ, là sau đó, hai chân anh Hải rất đau, mặc dù anh hoàn toàn khỏe mạnh, không bị thoái hóa hay viêm khớp, tập thể hình rất đều đặn. Ba ngày sau buổi về nhà bà Nở, tôi gọi điện hỏi thăm, anh Hải bảo rằng tuy có đỡ hơn, nhưng đi vẫn tập tễnh vì rất đau.

Trong ngôi nhà nhỏ chật hẹp, với ánh sáng nhờ nhờ, chỉ còn mỗi mình tôi. Hai quay phim và cô MC thì cứ vào nhà một tẹo lại chạy ra ngoài ngõ ngồi.

Phạm Thị Bích quay sang bảo tôi: “Nãy em thấy một thằng dở hơi nó chạy từ giường ra ngoài. Thằng dở hơi này em gặp nó suốt ấy mà. Nó toàn rủ em đi chơi, nhưng em không đi được”. Nghe Bích nói vậy, tôi thấy bình thường, nhưng hai bạn quay phim thì có vẻ bắt đầu thấy sợ. Lúc đó, tôi có cảm giác hơi nhói đau và tức ngực bên phải.

Khi thấy tôi, một người cứng nhất trong đoàn kêu có dấu hiệu đau tức bên ngực, thì hai quay phim cũng bỏ nốt ra ngoài luôn. Tôi trộm nghĩ, chẳng có ma quỷ gì sất. Có thể, trong ngôi nhà ẩm thấp, ngột ngạt, nóng nực khủng khiếp này, con người cứ loay hoay ở đó, rồi cũng sinh ra khó ở mà thôi.

Tôi tắt điện, khiến căn nhà trở nên tối om. Tôi ngả lưng nằm xuống chiếc đệm đặt dưới nền nhà, nơi ba mẹ con ngồi cả ngày trên tấm đệm đó. Cảm giác ở trong ngôi nhà ngột ngạt, bốc mùi, với ba người đàn bà lúc tâm thần lúc ngơ ngẩn, đúng là không hề dễ chịu. Nếu cứ sống ở môi trường này, người khỏe mạnh, thần kinh vững, cũng sớm muộn mà đổ bệnh hoặc hoang tưởng theo mà thôi.

Nóng nực, hôi hám, nằm mãi không ngủ được, với lại cũng chẳng cảm nhận thấy dấu hiệu gì liên quan đến ma quỷ cả, nên tôi rời nhà bà Nở lúc 2 giờ sáng. Đoàn làm phim, chuyên gia phong thủy Hoàng Triệu Hải cùng nhóm của mình ngồi thu lu trong bóng đêm ở đầu ngõ chờ tôi cả tiếng đồng hồ. Trong đêm tĩnh lặng, tiếng cãi lộn đánh chửi nhau của cặp vợ chồng lúc tối hôm trước vẫn vang lên từ phía ngách sâu.

Từ lời đồn...

Bà Nguyễn Thị Nở sinh năm 1945. Quê xã Cộng Hiền (Vĩnh Bảo, Hải Phòng). Bố mẹ là bần nông. Bà vừa ra đời thì bố lăn ra chết vì đói quá. Được 1 tuổi thì mẹ chết khi đang phơi thóc, do máy bay bắn trúng. Cậu bán bé Nở cho nhà địa chủ. Năm 11 tuổi, cải cách ruộng đất, gia đình địa chủ bỏ đi nơi khác, bé Nở về ở với cậu.

Năm Nở 12 tuổi, người cậu nghèo quá, không nuôi được, nên đem Nở cho một người ở Hải Phòng làm con nuôi. Đến tuổi trưởng thành, bà Nở đã quen và lấy ông Phạm Văn Phong, là công nhân bốc vác. Vợ chồng bà sinh được 10 người con, đều đẹp đẽ, nhưng cứ lớn lên, là bị điên khùng. Đầu tiên là 7 người con gái, gồm Phạm Thị Minh Thái, Phạm Thị Dung và Phạm Thị Cúc, Phạm Thị Lan, Phạm Thị Tâm…, đến tuổi đôi mươi, chuẩn bị lấy chồng, hoặc lấy chồng rồi, thì đều tự dưng đơ đơ, man mát. Người thì bị lừa bán sang Trung Quốc, người thì bị tâm thần bỏ đi lang thang, không biết lưu lạc nơi đâu, người yên vị trong trại tâm thần nhiều năm nay.

Hai người con trai thời thanh niên cũng bình thường, nhưng sau thì điên rất nặng. Phạm Văn Đức (sinh năm 1978), Phạm Văn Hậu (sinh năm 1979) vốn là trụ cột kiếm sống nuôi gia đình, nhưng rồi cũng vào hết trại tâm thần. Phạm Văn Đức đã treo cổ chết ở trong trại. Cô út Phạm Thị Bích (sinh năm 1983) rất trắng trẻo, xinh đẹp, cuộc đời đầy ước mơ, nhưng sang tuổi 20 là lơ ngơ ngớ ngẩn, tháng ở trại tâm thần, tháng ở nhà với mẹ rau cháo qua ngày.

Chuyện ngôi nhà này lẽ ra chỉ dừng lại ở sự bi thương, nhưng nó lại trở nên nổi tiếng cả nước, bởi gắn với những lời đồn đầy ma mị, kinh dị. Câu chuyện ma mị đều xuất phát từ lời kể của bà Nở và từ những thầy cúng, thầy pháp khi về “xử lý” ngôi nhà này.

Xưa kia, ngôi nhà bà Nở ở ven đô, là một phần nhỏ trong mảnh đất rất rộng của ông Lý Hoạt. Ông này vừa là thầy thuốc vừa là thầy cúng. Giàu có, lắm tiền, ông có tổng cộng 9 bà vợ. Phía Tây mảnh đất của ông Lý Hoạt, hiện cách nhà bà Nở độ 100 mét vốn có một cây đa và một cái miếu. Ông Lý Hoạt đốn hạ cây đa, phá bỏ cái miếu, chia lô mảnh đất để bán một phần đất đi.

Không hiểu có sự trùng hợp nào, mà sau khi phá miếu, bán đất, thì những tai họa kinh hoàng liên tiếp diễn ra với gia đình ông Lý Hoạt. Theo lời kể của bà Nở, thì lần lượt 8 người vợ cùng hàng loạt con cái của ông lăn ra chết. Người chết bệnh tật, người chết tai nạn. Có bà đẻ được 2 con chết cả 2, bà đẻ 3 con chết cả 3. Thậm chí, bà thứ 8 đẻ được 7 người con thì chết cả 7. Cuối cùng là cái chết của ông Lý Hoạt.

Một phần mảnh đất của ông Lý Hoạt được bán cho bà K. Bà này cắt 60 mét vuông, xây một ngôi nhà nhỏ cho con gái và con rể ở. Vợ chồng cô này sống với nhau bao năm mà chỉ đẻ được một người con gái. Tuy nhiên, đứa con này lại bị chột một mắt. Lời đồn mảnh đất có ma kinh dị quá, nên hai vợ chồng bán nhà bỏ đi miền Nam, không về nữa.

Người mua căn nhà từ cặp vợ chồng nọ là một thủy thủ tàu biển tên là C. Vợ anh này là giáo viên. Họ có với nhau một trai một gái. Anh C. đi biển biền biệt, có khi mấy tháng mới về thăm vợ con một lần. Thế nhưng, ở được vài năm thì tai họa xảy đến. Anh chồng đường đường là một thủy thủy viễn dương, cực kỳ khỏe mạnh, sức vóc hơn người, tự dưng phát điên. Không đi tàu được nữa, anh ở nhà làm hương với vợ. Điều trị thuốc men đầy đủ, nhưng bệnh tình của anh ngày càng nặng hơn. Sợ hãi quá, vợ chồng anh này bán ngôi nhà với giá rẻ mạt cho vợ chồng bà Nở.

Theo lời bà Nở, nguyên nhân 10 người con của bà bị tâm thần vì trong nhà bà có... ma, thậm chí có tới 3.000 con ma. Bà tin rằng, ma trú ngụ nhung nhúc trong ngôi nhà tin hin của bà, ma chui đầy dưới lòng đất, ngồi đầy trên mái nhà. Thậm chí, mảnh đất bà ở, ngay dưới cái giường vợ chồng, con cái bà ngủ bị người Tàu yểm bùa. Mà bùa ấy khủng khiếp lắm, không thể gỡ nổi.

Sự thật...

Lần này về Hải Phòng, tôi gặp con út bà Nở là Phạm Thị Bích, khi cô mới ở bệnh viện tâm thần về và tỉnh táo nhất. Tôi đã trò chuyện với Bích khá lâu.

Thế rồi, trong một phút tỉnh táo nhất, Bích đã bảo rằng: “Thầy bà về đây cứ nói ma mãnh chứ nói thật với anh chả có ma nào đâu anh ạ. Nhà em điên là điên di truyền đấy. Cái bà Nở nhà em ngày xưa bị điên nặng, giờ thi thoảng vẫn điên, còn ông Phong bố em thì cũng là bệnh nhân tâm thần ấy mà. Bên nhà nội, rồi bên nhà ngoại em, nhiều đời trước cũng đầy người điên ra đấy. Bà mẹ em vẫn điên nên lúc nào cũng tin vào ma quỷ!”.

Khi máy ghi hình chạy đều, với lời kể rành rọt của Bích, thì tôi quay sang hỏi bà Nguyễn Thị Nở ngồi cạnh nghe con gái nói từ đầu. Bà Nở thừa nhận: “Đúng là cô cũng từng bị tâm thần cháu ạ. Hồi năm 13 đến 17 tuổi, là lúc cô bị tâm thần nặng nhất, đầu óc mụ mị không biết gì. Thế nhưng, sau tuổi đó, thì cô lại tỉnh táo. Sau này, cũng có lúc cô mất trí, nhưng cô vẫn là người tỉnh táo nhất nhà. Ông Phong nhà cô cũng tâm thần cháu ạ. Cô cũng biết nhà mình toàn người tâm thần, nên đẻ ra rặt tâm thần, nhưng mà thầy bà về nhà cô cứ bảo trong nhà toàn ma, thì cô cũng kể lại như vậy thôi”.

Vậy là đã rõ, câu chuyện về ngôi nhà ma ám với 10 người con điên, đã thực sự sáng tỏ. Nhưng, sự thật lại thêm bi thảm, với số phận những con người điên khùng, cần sự cảm thông và nâng đỡ củaxã hội.

Theo Phạm Ngọc Dương/VTC News

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo