Nhắc đến võ sĩ giác đấu La Mã, người ta thường nghĩ ngay đến những cuộc chiến đẫm máu và chết chóc. Trong nhiều trường hợp, võ sĩ bại trận sẽ bị giết chết. Ngay cả khi chết, nhiều võ sĩ cũng không được mai táng cẩn thận.
Độc đáo hình tượng tê giác trên cổ vật Việt Nam /
Hé lộ số vàng "khủng" để làm cây thông đắt nhất châu Âu
Vào thời cổ đại, các cuộc so tài giữa các võ sĩ giác đấu La Mã trở thành thú tiêu khiển, mua vui cho khán giả.
Hàng ngàn người đổ xô đến các đấu trường La Mã để theo dõi những cuộc chiến đẫm máu và ác liệt của các võ sĩ.
Cuộc so tài giữa các võ sĩ thường là cuộc chiến sinh tử bởi thường chỉ có người thắng cuộc mới có thể toàn mạng và nhận được mọi thứ như tiền tài, vàng bạc và danh tiếng.
Tuy nhiên, võ sĩ giác đấu thường sống không thọ bởi họ có khả năng mất mạng trong bất cứ cuộc chiến nào nếu như gặp phải đối thủ mạnh.
Thêm nữa, không có võ sĩ nào có thể thắng suốt được. Người chiến thắng sẽ chĩa vũ khí vào phía đối phương đang nằm dưới đất và chờ đợi sự phán quyết từ khán giả.
Nếu khán giả muốn họ chết thì võ sĩ thua cuộc chỉ có đường chết. Ngược lại, nếu khán giả rủ lòng thương xót thì sẽ tha mạng cho họ.
Ngay cả sau khi chết trên đấu trường, thi thể các võ sĩ giác đấu cũng có nhiều số phận khác nhau.
Cụ thể, trong khi nhiều võ sĩ được chôn cất tử tế trong khu vực dành cho nhóm đối tượng này thì một số lại không.
Theo các chuyên gia, thi thể một số võ sĩ không được chôn cất mà bị ném xuống sông hay vứt ra những khu đất hoang vắng.
Điều này khiến thi thể võ sĩ bị thối rữa, thậm chí là bị thú hoang ăn thịt. Theo quan niệm của người La Mã cổ đại, nếu bị đối xử như trên thì linh hồn người võ sĩ quá cố sẽ không thể yên nghỉ.
Theo kienthuc.net.vn