Vì sao không quân Trung Quốc vẫn phải sử dụng ''quan tày bay'' J-7?
Với tiềm lực quân sự đứng thứ ba thế giới, nhưng hiện tại lực lượng không quân Trung Quốc vẫn chưa thể loại biên chiến đấu cơ J-7, loại máy bay nhái MiG-21 vốn ra đời cách đây hơn 60 năm. Chiếc J-7 này đã quá lạc hậu và bị coi là chiếc ''quan tài bay'', ám ảnh với các phi công.
Truyền thông Trung Quốc soi độ ‘khủng’ của tàu ngầm Nga / F-35 Israel hiện mồn một trên màn hình radar Trung Quốc, S-300 Syria vẫn không khai hỏa
Truyền thông Trung Quốc vừa đăng tải những hình ảnh mới về quá trình bay huấn luyện của không quân Trung Quốc, trong đó họ vẫn sử dụng máy bay J-7 Chengdu vốn được cho là "bản nhái" của MiG-21 huyền thoại.
Việc Trung Quốc vẫn sử dụng máy bay J-7 là điều khá bất ngờ bởi nước này luôn quảng bá về sự hiện đại cũng như sức mạnh của không quân.
Giới quan sát cho rằng chi phí để mua chiến đấu cơ mới là rất lớn, chính vì vậy Bắc Kinh bắt buộc phải dùng những chiến đấu cơ cũ kỹ hơn 60 năm tuổi thuộc thế hệ thứ 2 này.
J-7 một biến thể sao chép của máy bay tiêm kích nổi tiếng MiG-21. Ước tính đã có 2.400 chiếc được xuất xưởng trong giai đoạn từ thập niên 1980 tới tận năm 2006.
Hiện vẫn đang có khoảng hơn 1.000 chiếc thuộc mọi phiên bản vẫn đang còn hoạt động tại nhiều quốc gia trên thế giới trong đó Trung Quốc vẫn là quốc gia sử dụng nhiều nhất.
Từng là niềm tự hào của nền khoa học công nghệ quân sự Trung Quốc, nhưng hiện nay loại máy bay này đang trở thành nỗi ám ảnh của mọi phi công điều khiển chúng.
Rất nhiều vụ tai nạn liên quan đến những chiếc J-7 do Trung Quốc sản xuất khiến chúng được đặt biệt danh là "quan tài bay".
Không thể phủ nhận máy bay J-7 là một biến thể sao chép thành công của MiG-21.
Thậm chí một số phiên bản sau này còn có năng lực trội hơn cả MiG-21 nguyên bản.
Lúc đầu được Liên Xô chuyển giao công nghệ sản xuất, tuy nhiên công việc đang diễn tiến thì xảy ra khủng hoảng quan hệ Xô-Trung năm 1960 khiến việc sản xuất bị ngừng trệ.
Đến năm 1961 Liên Xô lại cho phép Trung Quốc sản xuất MiG-21F cùng động cơ của nó.
Đồng thời cho phép Trung Quốc cử chuyên gia sang Liên Xô học tập để chuyển giao công nghệ.
Chiếc J-7 đầu tiên sử dụng các linh kiện được sản xuất tại Trung Quốc được lắp ráp từ đầu năm 1964.
Chuyến bay đầu tiên của J-7 do nhà máy ở Shenyang (Thẩm Dương) sản xuất được thực hiện ngày 17/1/1966.
J-7I do nhà máy ở Chengdu (Thành Đô) sản xuất bắt đầu bay từ tháng 6/1967.
Không dừng lại ở thành công ban đầu, Trung Quốc liên tục nâng cấp để cho ra đời các biến thể J-7 mạnh hơn và tiếp tục xuất khẩu loại máy bay này.
Thông số kỹ thuật của chiến đấu cơ J-7 bao gồm chiều dài 14,8m, sải cánh 8,3m, chiều cao 4,1m.
J-7 có trọng lượng không tải 5,2 tấn, trọng lượng cất cánh tối đa lên tới 9,1 tấn.
Máy bay sử dụng động cơ Liyang Wopen-13F có lực đẩy khô 44,1 kN, lực đẩy khi đốt nhiên liệu lần 2 lên tới 64,7 kN.
Với động cơ này, J-7 có khả năng bay với vận tốc Mach 2.
Tầm tác chiến của J-7 là 850km, tầm hoạt động 2.200km, trần bay 17,5km, vận tốc leo cao lên tới 195m/s.
Trang bị vũ khí của J-7 bao gồm 2 khẩu pháo 30 ly Type 30-1, cơ số đạn 120 viên.
Ngoài ra J-7 có thể trang bị đa dạng các loại tên lửa PL-2, PL-5, PL-7, PL-8, PL-9 do Trung Quốc sản xuất, tên lửa K-13 do Nga sản xuất và cả tên lửa Magic R.550, AIM-9 đến từ phương Tây.
Máy bay có thể trang bị các loại bom có khối lượng từ 50kg đến 500kg. Tổng trọng lượng vũ khí J-7 mang theo lên tới 2 tấn. Dù Trung Quốc tuyên bố đã cho loại biên toàn bộ chiến đấu cơ này, nhưng một số hình ảnh cho thấy họ vẫn đang tiếp tục biên chế một số lượng nhỏ máy bay J-7.
Tuy được đánh giá là bản sao thành công từ MiG-21, nhưng theo thời gian chiến đấu cơ J-7 dần lạc hậu và hoạt động kém hiệu quả vì vậy liên tiếp các vụ tai nạn khiến sự an toàn của loại máy bay này đang ở mức báo động.
End of content
Không có tin nào tiếp theo
Cột tin quảng cáo