Tìm kiếm: BỐ-CHỒNG
Cầm tờ di chúc trên tay, tôi rối loạn và sợ hãi thật sự. Đặc biệt là ánh mắt như muốn "ăn tươi nuốt sống" của hai người chị chồng.
Cô hàng xóm "thính" lắm, cứ đến giờ nhà tôi dọn cơm là có mặt liền.
Tôi hơi "ô mai sấu cuối lọ" một chút. Nhan sắc bình thường, công việc bình thường, nói chung cái gì cùng bình thường. Đã vậy còn ham kiếm tiền nên đến tận hơn 30 tuổi mới lấy chồng.
Tôi thật không ngờ, khi phát hiện bệnh, việc đầu tiên chồng tôi làm lại là đòi chia tài sản cho chị chồng.
Chồng tôi từng nói bố mẹ anh ấy ngày trước sống ở thành phố rất giàu có, sau khi mẹ anh ấy mất, bố anh đau khổ lắm nên bán biệt thự về quê mua đất làm trang trại. Từ đó bố anh không đi bước nữa ở vậy nuôi con trai lớn lên.
Một tuần nay, tôi liên tục bị các anh chị chồng "khủng bố" điện thoại, vì tội làm mai cho bố chồng.
Bố chồng vừa vào nhà tắm đã kêu la ầm ĩ, khuôn mặt dính đấy thứ kỳ quái khiến vợ chồng tôi giật mình
Thằng con tôi nhìn thấy ông nội thì bò lăn ra cười, hóa ra tội lỗi là do nó!
"Đứa con là kết tinh của tình yêu chứ không phải công cụ ràng buộc trách nhiệm hay sợi dây để trói chặt đời nhau mẹ ạ", Lam vẫn chắc chắn với quyết định.
Vợ chồng anh cả lấy lý do cần mặt tiền buôn bán, hơn nữa họ là con trưởng nên phải được thừa kế mảnh đất mặt đường đắt tiền kia.
Tôi sửng sốt khi bố chồng có ý định sang tên sổ đỏ cho vợ chồng tôi.
"Mày cút, nhà tao không có loại con dâu hư hỗn, mất dậy như mày" - bố chồng hầm hầm đuổi tôi.
Tôi rất biết ơn ông vì lời khuyên can này, ông thật sự thương và nghĩ cho tôi.
Gia đình nhà chồng tôi quá lương thiện, lại rất tâm lý với con dâu. Ông bà không hề biết tôi đang giấu một bí mật động trời.
Hàng xóm chẳng giúp gia đình tôi thêm hòa thuận thương yêu nhau thì thôi, đằng này chuyên có kiểu "chọc gậy bánh xe".
Trong bữa cơm lên nhà mới, thấy bố chồng vui vẻ, tôi đã đề nghị ông sang tên sổ đỏ cho chúng tôi.
End of content
Không có tin nào tiếp theo