Tìm kiếm: Bố-mẹ-tôi
Nhà chồng tôi đúng là một gia đình kì lạ, cưới nhau 7-8 năm, có con rồi mà tôi vẫn không hết bất ngờ trước gia đình này.
Vô tình nghe được câu nói của mẹ chồng, tôi bật khóc, đồng ý dọn ra khỏi nhà ngay trong đêm theo ý của bà.
Có một miếng thịt thôi mà mẹ chồng tôi làm quá lên. Bà mắng như hất nước vào mặt tôi.
Trời ơi, người ta đóng bỉm này đầy ra có sao đâu, thế mà vào miệng mẹ chồng tôi thì như thể tôi là tội đồ vậy.
Chuyện sẽ chẳng có gì nếu không có một ngày tôi thấy chồng cầm về một cái hộp cơm lạ. Tôi là người làm cơm bỏ vào hộp cho anh mỗi ngày, đương nhiên nhớ đâu là đồ vật trong nhà mình.
Đêm trước ngày ra tòa ly hôn, tôi gửi con về nhà ngoại. Tôi nhắm mắt nằm trên giường nhưng chưa ngủ. Tôi nghe tiếng chồng tôi đi vào. Chắc anh nghĩ tôi đã ngủ say chẳng biết gì nên nhẹ nhàng nằm cạnh tôi rồi thủ thỉ.
Lúc Tiến tiết lộ thu nhập thì thái độ của bố mẹ tôi trái ngược nhau hoàn toàn. Bố thì vui mừng luôn miệng khen ngợi Tiến, còn mẹ tôi suy tư và cân nhắc từng lời nói ra.
Tôi yêu cầu vợ chồng chị gái phải chịu toàn bộ chi phí đền bù nội thất do họ đập phá nhưng cả 2 đều chối bay chối biến.
Nhìn cặp nhẫn chồng tương lai kiên quyết lựa chọn, tôi sa sầm mặt mũi vì không thể nào tin nổi.
Nói xong mẹ rơm rớm nước mắt, tôi thì cúi mặt xấu hổ vô cùng.
“Mẹ ơi, hôm nay con ly hôn chồng rồi”. Đầu dây bên kia là giọng nghẹn ngào của mẹ: “Sáng nay ba mẹ mới biết chuyện của chồng con. Con bé này, sao không chịu nói ra?”.
Từ lúc chị mang bầu đến khi sinh cứ khóc suốt, chẳng ăn uống được nên cháu tôi sinh ra có 2,5 kg. Mang tiếng lấy chồng giàu nhưng chị sống khổ cực lắm.
Đúng lúc đang rối như tơ vò thì trong khi dọn dẹp nhà cửa tôi phát hiện ra cuốn sổ tiết kiệm trị giá 2 tỷ đồng đứng tên chồng ở ngay dưới đáy tủ hồ sơ của gia đình.
Câu nói của cháu gái khiến tôi không khỏi nghẹn ngào.
Tôi phải làm gì để chị gái sinh đôi ngừng đố kỵ với mình?...
End of content
Không có tin nào tiếp theo