Tìm kiếm: Khóc-nức-nở
Tay tôi run rẩy đặt điện thoại về vị trí cũ, nhìn người chồng bấy lâu nay tôi luôn tin tưởng mà bật khóc nức nở.
Buồn hơn cả là tới khi chị bị bệnh nặng, chồng chị vẫn không biết thương xót vợ. Anh vẫn ngày đêm chơi bời mặc một mình vợ chống chọi với bệnh tật.
Đọc xong lá thư Tâm bỗng òa khóc nức nở. Vậy mà bấy lâu nay cô sống trong dằn vặt, đau khổ.
Tôi thực sự không hiểu sao các dì bên nội cũng ủng hộ chuyện vô lý này, bảo chồng tôi cứ kệ vợ con để về ngủ với mẹ?
Tôi ngước mắt nhìn lên. Thật không ngờ, người đàn ông đứng trước mặt tôi lại chính là người tôi vẫn còn nhớ nhung bấy lâu nay.
Suốt 2 năm chung sống, tôi không dám gửi 1 đồng nào cho bố mẹ vì vợ quản chặt. Thế nhưng tận lúc mẹ tôi bị ốm, nhập viện cô ấy vẫn khăng khăng không đưa thì tôi quyết định viết đơn ly hôn.
Buổi tối hôm ấy, cả gia đình đang ngồi ăn và xem TV thì thấy chị gái trở về. Mẹ tôi hồ hởi ngó ra hỏi: "Ơ, con về đấy à? Sao không nói sớm mẹ làm cơm này? Con rể đâu, nó có đưa con về không?"
Nếu tôi không phát hiện kịp thời, không biết còn chuyện gì xảy ra nữa.
Anh rể cứ thế đòi bỏ vợ cho đến khi tôi ném tờ giấy về phía anh và hét lên: "Anh không biết bây giờ, chỉ chị tôi mới có quyền bỏ anh à?".
Đọc xong lá thư Tâm bỗng òa khóc nức nở. Vậy mà bấy lâu nay cô sống trong dằn vặt, đau khổ.
Chị Mai không ngờ gặp lại chồng mình trong hoàn cảnh đấy, anh vẫn như xưa, duy chỉ có mái tóc là khác biệt.
Sau ngày ly hôn, lúc Tuấn xuất hiện trước mặt Mai, chị còn nhìn anh bằng ánh mắt lửa hận. Nhưng ngay sau đó, chị phải chạy theo sau gọi với tên anh.
Gia đình đang yên ổn, bất ngờ anh trai đòi ly dị chị dâu, để rồi khi biết lý do, bố tôi đã cầm cây chổi dạy dỗ anh ấy.
Nhìn thứ chị dâu cầm ra, cả nhà tôi nhìn nhau bối rối. Nhưng khi biết mọi việc, bố mẹ tôi nổi trận lôi đình.
Vợ chụp ảnh mảnh giấy ấy gửi qua zalo cho tôi kèm tin nhắn đòi ly hôn.
End of content
Không có tin nào tiếp theo