Tìm kiếm: Không-cánh-mà-bay
Câu nói kia, chị chỉ nói ra hiện thực chứ chẳng có ý mỉa mai, mát mẻ gì bà. Nhưng nó lại thành công khiến bà tái nhợt mặt mũi.
Không muốn ghét nhau thêm, tôi và chồng quyết định ly hôn. Tôi đã từng nghĩ đó là lựa chọn tốt nhất lúc này.
Ánh cho hay, giây phút ấy trong lòng cô đã hạ quyết tâm. Cô không đáp lời chồng, lẳng lặng lên phòng thu dọn thêm đồ của mình, chẳng nhiều nhặn gì.
Người khác nghĩ tôi hạnh phúc và có trong tay tất cả với chồng mới. Nhưng họ không biết hằng đêm tôi lại khóc thầm vì đau khổ.
Tôi không biết mình đủ can đảm và mạnh mẽ để đối diện mọi thứ không?
Linh tính có việc gì đó không lành xảy ra, Tú nhanh chóng quay trở lại nhà. Và đúng như cô nghĩ, điều không muốn nhất đã xảy ra.
"Đàn bà khéo ăn thì no, khéo co thì ấm. Em ở nhà đã không đi làm kiếm tiền, ăn bám chồng còn tiêu hoang" - Hòa quát Linh.
Lúc nào Tuấn cũng tỏ ra là một người chồng mẫu mực, yêu thương vợ con. Nhưng không ngờ anh lại lén "đâm sau lưng" vợ 1 nhát đau đớn!
"Cô cả ngày chỉ ở nhà ôm con, mưa không đến mặt nắng không đến đầu, thế mà có bữa cơm nấu cũng không thành. Biết trước thì tôi thuê giúp việc còn hơn lấy cô về" - Chung gào lên với vợ.
Tôi chỉ trách vợ vài câu vì thấy nồi cháo cháy đen. Không ngờ cô ấy phản ứng mạnh mẽ và thái quá như thế.
Thấy Đào rơm rớm nước mắt, Thắng chạy lại xem có chuyện gì thì phát hiện người cũ của vợ đang mạt sát vợ mình.
Thương nhẫn nhịn chồng mãi nhưng đến hôm nay thì cô không thể nào "nuốt nước mắt vào trong" được nữa.
Hơn 1 lần Tú phải chịu đựng sự vô tâm của chồng, đến mức cô cảm giác mình như người hầu trong nhà. Và cô quyết định không nhịn nữa.
Nhà có điều hòa mà như không, con thì khóc thét vì nóng, vợ ốm người vì ngột ngạt, vậy mà Tú vẫn không cho vợ con bật.
Khi biết được chồng định gửi tiền cho mẹ giữ hộ, tôi tức lắm. Chi tiêu hoang phí chẳng phải vì tôi mua thuốc, mua đồ tẩm bổ cho anh hay sao?
End of content
Không có tin nào tiếp theo