Tìm kiếm: Nấu-cơm
Thái độ hỗn láo, tính cách "tiểu thư" của em chồng khiến tôi nóng mắt. Lần này, tôi không nhịn mà dạy cho "giặc bên Ngô" 1 bài học gay gắt.
Cùng phận làm dâu, nhưng mẹ chồng lại đối xử với chúng tôi khác nhau. Em dâu luôn được bà quý, yêu chiều.
Chị dâu mắng chồng tôi té tát "đã nghèo còn lười", khi thấy việc chị ta làm thì tôi càng bức xúc hơn
Vợ chồng tôi không cần sự thương hại một cách quá đáng như vậy...
Trải qua những tình huống đó, tôi luôn tự hỏi, liệu rằng mình đã dạy dỗ chúng như thế nào.
"Cô có chăm được mẹ không? Nếu không chăm được thì tôi bảo em trai lấy vợ khác" - chị chồng mắng tôi không kịp vuốt mặt.
Tôi thấy rất bất bình, tại sao anh ta có thể sống nhỏ mọn tới mức ấy?
Cách hành xử của mọi người với em dâu làm tôi không thể im lặng được nữa.
Tôi bức xúc gọi điện cho bố mẹ chồng thì ông bà đáp tỉnh bơ: "Em nó lớn rồi muốn làm gì là việc của nó!".
Về thấy bố chồng lầm lũi một mình trong nhà, em hỏi các anh chị có đến thăm ông không thì ông lắc đầu thở dài.
Bố chồng càng chăm chỉ thì càng lộ ra cái sự lười của tôi, càng khiến chồng tôi khó chịu bực dọc.
Kể cả mang tiếng "giặc bên Ngô" thì tôi cũng không để yên vụ này.
Buồn hơn cả là tới khi chị bị bệnh nặng, chồng chị vẫn không biết thương xót vợ. Anh vẫn ngày đêm chơi bời mặc một mình vợ chống chọi với bệnh tật.
Ánh cho hay, giây phút ấy trong lòng cô đã hạ quyết tâm. Cô không đáp lời chồng, lẳng lặng lên phòng thu dọn thêm đồ của mình, chẳng nhiều nhặn gì.
Sau khi mẹ chồng mất, bố chồng ít nói hơn, cả ngày chẳng thiết ăn uống gì, có khi cả tháng không bước ra khỏi cổng. Mỗi bữa ăn cơm nhìn bố buồn rầu không nói chuyện với con cháu làm chúng tôi lo ông bị trầm cảm tuổi già.
Tôi không biết là do suy nghĩ của mình cổ hủ hay chị gái tôi có vấn đề. Nhưng đến thời điểm hiện tại, tôi vẫn rất sốc.
End of content
Không có tin nào tiếp theo